Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 94. Chương 94

Chương 94
Mỗi người được chia một cái cào gỗ, nhìn xã viên trong ruộng làm cũng không quá khó khăn, còn coi như rất thoải mái.
Kết quả mình xuống đất thử một lần, mới biết đặc biệt mệt mỏi, không đến hai giờ đã cảm thấy thắt lưng của mình sắp gấp lại.
Hơn nữa công việc trong đại đội an bài không phải là xem thời gian, mà là xem nhiệm vụ có hoàn thành hay không.
Không hoàn thành được cả đêm cũng phải tiếp tục làm, thật vất vả mới làm xong còn chưa ngủ mấy tiếng, ngày hôm sau lại phải dậy sớm làm việc.
Đó là sự thật
Cô ấy chưa bao giờ mệt mỏi như vậy trong đời.
Mệt đến mức đã sớm sinh ra hối hận, rồi lại không thể không nhận mệnh, đã về quê, cho dù cô ấy muốn trở về cũng không thể trở về.
Lúc này mới chưa tới một tháng.
Thật sự gầy đi năm sáu cân, cả người xám xịt, thật sự nhìn không ra tinh thần lúc vừa mới về nông thôn.
Hiện tại từ trong miệng em gái nghe được những lời mình nói trước kia, cảm giác không biết nên hình dung như thế nào.
Dù sao hiện tại cô ấy đã không cách nào ngẩng đầu ưỡn ngực nói ra những lời này.
Ít nhất là không phải bây giờ.
Nhưng Ngô Bình Tuệ cũng là người sĩ diện.
Ngay cả khi cô ấy không có cách nào ngẩng đầu ưỡn ngực nói ra những lời này, cũng không thể thừa nhận sai lầm của mình trước mặt em gái được.
Dung Hiểu Hiểu cũng không định nghe chị ấy nhận sai, mà nâng cằm lên, cuối cùng cũng hỏi: "Vết thương trên mặt chị là sao?"
Vốn tưởng rằng lời nói của cô sẽ khiến chị hai cúi đầu, hoặc ai oán, hoặc là né tránh, không muốn chính diện trả lời câu hỏi của cô.
Lại không nghĩ tới, chị hai lại một lần nữa ngẩng đầu ưỡn ngực, mang theo chút kiêu ngạo nói: "Đây là huy chương của chị.”
"Cái gì?"
Từ khi Ngô Tuệ Bình bước vào cửa nhà cô hai, kỳ thật cũng đã chờ người đặt câu hỏi.
Đáng tiếc cô hai nhìn không thấy, Sửu Ngưu nhìn thấy lại làm như không thấy, em gái lại thật lâu không hỏi, làm cho cô ấy rất sốt ruột.
"Hôm trước đại đội có hai thím đánh nhau ẩu đả, một người tóc bị kéo ra còn hơn phân nửa một người thì quần áo thiếu chút nữa bị xé rách, xã viên vây xem nhiều như vậy, lại chỉ có một mình chị đứng lên, cứng rắn kéo người ra." Ngô Bình Tuệ múa tay múa chân, nhìn tư thế kia phảng phất như mình làm được chuyện lớn vậy. "Đại đội trưởng vội vàng chạy đến còn cố ý khen ngợi chị.”
“…" Dung Hiểu Hiểu nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cô ấy không biết nên nói như thế nào.
Ngô Bình Tuệ vươn bốn ngón tay ra, ánh mắt sáng ngời: "Hắn khen chị bốn chữ, cô làm rất tốt."
Dung Hiểu Hiểu nghe được khóe miệng co giật: "Hóa ra một cái tát đổi bốn chữ, chị còn cảm thấy kiếm lời rồi."
"Sao có thể so sánh như vậy" Ngô Bình Tuệ hắng giọng, rất muốn phân rõ với cô, kết quả vừa mới mở miệng đã bị Dung Hiểu Hiểu phất tay cắt đứt: "Được rồi, em không có giác ngộ lớn như chị.”
Đừng nói bên này, trước kia ở trên trấn, chuyện các thím các bà đấu võ mồm đánh nhau còn ít sao
Nếu như không phải hạ tử thủ, ai mà không ở bên cạnh nhìn, thậm chí có vài người còn có thể hét lên hai tiếng.
Mọi người trong đại đội đều ở bên cạnh góp vui, ngay cả người nhà của hai người kia cũng không xuất hiện, hiển nhiên đều đang xem náo nhiệt, cũng không phát sinh chuyện gì lớn.
Kết quả chị gái của cô thật dũng mãnh.
Trực tiếp xông lên trên.
Bị một cái tát, trên mặt còn bị rạch mấy vết, chẳng những không tức giận ngược lại còn tự hào.
Chỉ có thể nói tâm tư chị ấy thật tốt.
Nhưng cũng là chuyện Dung Hiểu Hiểu vĩnh viễn sẽ không làm.
Dung Hiểu Hiểu đã xắn tay áo lên hoàn toàn thả lỏng, hừ nói: "Em còn tưởng rằng chị bị tên cặn bã kia đánh.”
"Phòng Cao Dương sao?" Ngô Bình Tuệ trợn mắt há hốc mồm: Tại sao anh ta lại đánh chị? Em coi thường anh ta quá rồi.”
Dung Hiểu Hiểu cười giả lả hai tiếng.
Loại người đó cũng cần phải xem trọng sao.
"Tuy rằng hắn lười một chút, thích lười biếng một chút, làm việc không nghiêm túc một chút, ngay cả một đồng chí nữ cũng kém hơn một chút, nhưng cũng không phải loại người động thủ đánh phụ nữ." Ngô Bình Tuệ vì hắn mà cãi lại.
Dung Hiểu Hiểu thoáng nhíu mày.
Lời này cũng có chút ý tứ.
Trước khi về quê, khi chị hai nhắc tới đồng chí Phòng này, phải gọi là rất sùng bái, đều có thể nhìn thấy từ ánh mắt sáng rực của chị ấy.
Hiện tại hào quang vẫn còn, chỉ là thiếu đi rất nhiều.
Điều này làm cho cô trong nháy mắt tò mò, lôi kéo chị ấy ngồi xuống trong sân: "Chị nói xem, sao anh ta ngay cả đồng chí nữ cũng kém hơn, không phải anh ta luôn có năng lực, nếu gặp phải có người khó khăn còn có thể chủ động ra tay hỗ trợ sao?"
Nếu như nhớ không lầm, chị hai sùng bái Phòng Cao Dương cũng bởi vì một lần được đưa tay trợ giúp.
Nghe Dung Hiểu Hiểu nói vậy, Ngô Bình Tuệ không khỏi thở dài: "Ngày về nông thôn thật sự rất mệt mỏi, mỗi ngày cầm cào cào đất, mấy ngày qua, cả bàn tay đều là vết máu, khom lưng đến nỗi cũng sắp không đứng dậy thẳng nổi, mỗi ngày dưới ánh nắng mặt trời, làn da trần trụi bên ngoài đều bị phơi nắng đến lột da, đại đội để cho ba người bọn chị một tổ, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ trong một ngày, nếu không hoàn thành được ngày hôm đó không có công điểm còn bị trừ công điểm, ngày hôm sau lại là một vòng nhiệm vụ nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận