Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 232. Chương 232

Con bò vừa lớn vừa nhỏ, khi cô vươn tay ra, nó còn sử dụng mũi bò nhẹ nhàng đẩy đẩy.
Cảm giác khi chạm vào thật thú vị, lòng bàn tay hơi dính, cô nhìn xung quanh, đang suy nghĩ nên lau chỗ nào thì quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt người đang cưỡi trên lưng bò vàng.
Sau hai giây, Dung Hiểu Hiểu không thể không nói trước: "Thanh niên tri thức Lâm, chân của anh vẫn chưa khỏi à?"
Lâm Tri Dã vuốt ve đầu gối, đôi mắt buồn rơi xuống và thở dài: “Chưa, trách cái chân này không biết tốt xấu, nếu khỏi sớm thì có thể giúp đội nhiều hơn."
Dung Hiểu Hiểu cười khúc khích hai tiếng.
Giọng điệu này nghe quen lắm, giống hệt khi cô lừa dối người khác.
"Dù bị thương như vậy mà vẫn nghĩ đến công việc, thanh niên tri thức Lâm thật có giác ngộ."
"Ồ, đừng nghĩ nhiều, việc chữa trị là quan trọng nhất. Nếu chân này không được chữa trị tốt, sẽ ảnh hưởng cả đời."
"Đúng đúng đúng, muốn làm việc thì chờ sau này, bây giờ đừng cưỡng ép quá."
Lâm Tri Dã suy nghĩ, tựa như cảm thấy những lời khuyên của các bà cô có lý.
Nếu là Dung Hiểu Hiểu, cô chắc chắn sẽ đồng ý ngay, không phải cô không muốn làm việc, mà là cô không tiện di chuyển, thậm chí mọi người trong đội cũng đều khuyên cô nên nghỉ ngơi.
"Những lời các bà các thím nói đúng, chân bị thương thật sự cần được chăm sóc tốt, nếu không chữa trị tốt sẽ hối hận cả đời.” Với tư cách là một người trẻ tuổi có giác ngộ, Dung Hiểu Hiểu làm sao có thể bị bỏ lại phía sau?"
Cô nhìn anh một cách "thấu hiểu" rồi đưa ra lời khuyên: "Tôi tin rằng thanh niên tri thức Lâm và tôi giống nhau, có một trái tim luôn muốn tiến lên và không bao giờ muốn dừng lại. Nếu chân không tiện thì còn có tay phải không? Vậy hãy làm một số công việc thủ công, miễn là anh muốn, anh luôn có thể đóng góp nhiều hơn cho đội!"
Chúng ta đều là những người trẻ tài năng, luôn phấn đấu vì đại đội và không bao giờ lui bước!
Dung Hiểu Hiểu không biết người khác nghĩ sao, nhưng nếu cô gặp một kẻ phiền toái giống như mình, chắc chắn sẽ tức đến nghiến răng.
Tuy nhiên, người đàn ông trên lưng bò có vẻ không hề tức giận, thậm chí còn cười sâu hơn: “Thanh niên tri thức Dung nói đúng đấy, có vẻ như thanh niên tri thức Dung có nhiều ý tưởng hơn tôi. Khi nào rảnh, tôi nhất định sẽ đến hỏi ý kiến, cố gắng theo kịp bước chân của cô."
"...Ha ha, không cần phải vội vàng đâu." Dung Hiểu Hiểu cười gượng.
Nhất thời lanh mồm lanh miệng mà tự đưa mình vào tình huống khó xử, quả nhiên sắc đẹp dễ gây sai lầm.
May mắn thay, người ở phía trước đang thúc giục, cô nhanh chóng vượt qua để tránh bị kéo vào cuộc tranh đấu.
Sau khi rời khỏi khu vực chăn bò, Dung Hiểu Hiểu chạy nhanh đến bên cạnh Mã bà bà và hỏi: "Mã bà bà, trước đây bà nói đã gặp Trần Quả Phụ và thanh niên tri thức Chu ở đây, liệu họ có đến đây để thu hái nấm không?"
"Điều đó không thể." Mã bà bà chỉ về phía trái của ngọn núi, nơi đó có một hẻm núi.
Một số người tỏ ra tò mò: "Họ đến đây làm gì?"
"Làm gì chứ, tất nhiên là làm việc đó."
Chuyện giữa quả phụ Trần và em trai Cát Quế đã được truyền tai nhau trong đại đội, khi có nhiều người biết đến, chắc chắn sẽ có vài người thực sự đã chứng kiến hiện trường.
Đặc biệt là quả phụ Trần, có không ít người đàn ông đã bước vào cửa nhà cô ta.
Người ta nói lung tung, không biết đó là sự thật hay chỉ là lời đồn đãng.
Có tin đồn rằng quả phụ Trần thực sự có mối quan hệ gì đó với em trai của Cát Quế.
Vì có nhiều người chứng kiến, và gần đây Dương gia luôn gây ồn ào. Vợ chồng Dương Ngân không muốn phân gia nhưng muốn giữ phần công điểm của mình, làm sao các con trai và con dâu khác đồng ý?
Điều kiện điên rồ này, Cát Quế không phản đối, thậm chí còn tranh cãi rằng nếu các con trai và con dâu khác không đồng ý thì đó là bất hiếu, huyên náo đến long trời lở đất.
Lại liên tưởng đến chuyện của em trai của Cát Quế, có lẽ đại khái sẽ đoán ra lý do tại sao Cát Quế lại nhượng bộ.
Mọi người trong đội đều bàn tán xôn xao, nhưng đều giữ kín không để tin tức lan đến nhà họ Dương.
Không phải vì muốn che giấu cho Cát Quế và trần quả Phụ, mà đây thực sự là một chuyện đáng xấu hổ. Nếu gây ra một cuộc ồn ào, cả Dương gia và nhà mẹ đẻ Cát Quế đều sẽ tan rã.
Dù có lỗi lầm lớn đến đâu, không ai muốn gây ra việc gia đình ly tán.
Tuy nhiên, mặc dù không nói với nhà họ Dương, mọi người ngoài kia vẫn làm ầm ĩ.
Giống như bây giờ, khi nói chuyện, chủ đề trong miệng của những bà cô, bà mẹ kia trở nên đầy màu sắc rồi.
Dung Hiểu Hiểu, người hòa mình vào giữa họ, trước đây cũng đã nghe nhiều.
Lúc đầu nghe những lời này cô cảm thấy hơi ngượng, nhưng sau nhiều lần thì cô cảm thấy bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận