Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 158. Chương 158

Có người cố ý nhắc nhở Nhị Dát.
Tại sao phải cố ý nhắc nhở một đứa trẻ không được đi theo Chu Hồng Bân
Trong mắt công chúng, Chu Hồng Bân không phải là người xấu, đứa nhỏ muốn đi theo hắn cũng không tính là chuyện gì, nhưng nếu đã cố ý dặn dò, đó có phải đại biểu cho người này cũng biết Chu Hồng Bân có vấn đề hay không
Dung Hiểu Hiểu lại một lần nữa hỏi: "Nhị Dát, nói cho dì biết, là chú thanh niên tri thức nào?"
Nhị Dát nghiêng đầu, thật sự là nghĩ không ra tên người nọ.
Vài giây sau, hắn giòn tan nói: "Là người dễ nhìn nhất."
Lâm Tri Dã
Gần như trong nháy mắt, trong đầu Dung Hiểu Hiểu hiện ra cái tên này.
Trong mấy nam thanh niên tri thức, bộ dạng ai cũng không tính là kém, nhưng thật sự muốn nói là đẹp mắt, người đầu tiên hiện ra trong đầu cô khẳng định chính là hình ảnh anh trai cưỡi trâu kia.
Dung Hiểu Hiểu cũng không phủ nhận mình là người thích nhan sắc.
Nhưng cô cũng không phải loại não tàn lúc yêu đương như chị hai, vừa chui vào đã không ra được.
Hiện tại cô đặc biệt hứng thú với Lâm Tri Dã.
Tò mò vì sao anh ta lại cảm thấy Chu Hồng Bân không thích hợp.
Dung Hiểu Hiểu đưa Nhị Dát về nhà mình, chờ hắn ngồi xong thì đi vào phòng bếp pha chén nước đường nâu.
Cầm hai ly, một ly tự mình uống một ly đặt ở trước người Nhị Dát.
Nhị Dát nhìn nước đường màu nâu sẫm, đầu tiên là cúi đầu ngửi ngửi, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười: "Là nước đường nâu."
"Hơi nóng một chút, chậm rãi uống."
Nhị Dát gật đầu liên tục, hai tay cầm ly nước, nhấp nhấp từng ngụm.
Rồi lập tức mím lại, còn chưa nếm được vị ngọt đã bị nóng bỏng, nó bị nóng lại không hề thối lui, không nhịn được lại nhấp nhấp.
Dung Hiểu Hiểu nhìn thú vị, hỏi theo: "Lúc trước cháu nói là chú thanh niên tri thức bảo cháu đừng đi theo, vậy chú ấy cũng ở phía sau thanh niên tri thức Chu sao!"
Nhị Dát liếm liếm cánh môi bị nóng: "Chú ấy ở sau núi chăn bò nha, chú ấy ngồi trên lưng con bò già rất uy phong, đáng tiếc đại đội trưởng không cho chúng cháu ngồi.”
Nói xong, còn đặc biệt tiếc nuối, hắn cũng muốn cưỡi bò.
Phía sau núi…
Dung Hiểu Hiểu đối với khu vực phía sau núi không có ấn tượng gì.
Bên kia thật sự tất cả đều là núi, không có rừng cây, tất cả đều là núi trần trụi.
Phong cảnh cũng được, chỉ là…
Đợi một chút...
Dung Hiểu Hiểu khẽ nhíu mày.
Vừa nhắc tới phong cảnh, cô đột nhiên nhớ tới những gì Chu Hồng Bân đã nói với cô.
Đầu tiên là tìm hiểu chuyện quê hương của cô, ngay sau đó rủ cô đi xung quanh một chút, đi một số nơi mà cha Dung đã đi qua trước kia.
Thật giống như là muốn cô dẫn đi thăm dò một khu vực đặc biệt.
Chu Hồng Bân không phải là muốn tìm thứ gì chứ.
"Cô họ." Sửu Ngưu từ trong hầm tìm ra dưa muối, hắn nhìn thấy trong sân có thêm một đứa nhỏ, không khỏi tò mò nói: "Nhị Dát, cậu tới tìm tôi sao?"
Đại đội có không ít trẻ con, mỗi người hầu như đều có băng nhóm nhỏ của riêng mình.
Hắn và Nhị Dát cách nhau mấy tuổi, quen biết thì quen biết, nhưng rất ít khi cùng nhau chơi đùa.
Nhị Dát lại uống một ngụm nước đường nâu, thổi phì phì nói: "Tôi tìm dì.”
Sửu Ngưu nheo mắt lại.
Hừ, lại là một người đến cướp cô cô của hắn.
Dung Hiểu Hiểu nói với hắn: "Trong bếp có nước đường nâu đã pha xong, đi lấy một chén.”
"Dạ." Sửu Ngưu lập tức vui vẻ, cô họ đối với hắn quả nhiên rất tốt.
Nhị Dát cũng không ở chỗ này quá lâu, uống xong nước đường nâu rồi cầm theo kẹo rời đi.
Hắn cảm thấy dì thanh niên tri thức đặc biệt tốt, quyết định sau này thường xuyên tới tìm dì ấy chơi
Chờ người đi.
Dung Hiểu Hiểu trước tiên kiềm chế sự tò mò trong lòng, bắt đầu thu thập bưu kiện định gửi về.
Ngoài những miếng thịt khô này ra, còn có thịt lợn rừng đã được hầm nhừ thành sốt trước đó.
Thêm vào một hũ phải nặng hơn mười hai mươi cân.
Bà Dung cân nhắc một chút, lại nhét thêm một ít quả rừng đổi được từ chỗ thím Trần.
Tất cả đều đóng gói xong, bà lập tức hỏi: "Định khi nào sẽ gửi qua?"
"Chờ đại đội trưởng tới trước." Dung Hiểu Hiểu nói.
Đại đội trưởng nhận thư, nhất định sẽ chạy đến chỗ cô một chuyến, đến lúc đó hỏi xem rốt cuộc lấy danh nghĩa ai gửi qua.
Sau khi La Kiến Lâm nhận được thư, đúng là muốn đi tìm thanh niên tri thức Dung.
Nhưng lại bị người khác gọi lại trước, hắn nghe xong ý đồ của đối phương, lặp đi lặp lại lời của cô ta: "Cô muốn xin nghỉ một tuần."
Bạch Mạn gật đầu: "Bởi vì thân thể, tôi muốn đi tỉnh thành khám bệnh.”
"Bệnh nào?"
Bạch Mạn cúi đầu, có vẻ có chút ngượng ngùng: "Bệnh của phụ nữ, chờ trở về, tôi có thể nộp giấy chứng nhận do bệnh viện cấp.”
Đó là lý do cô ta đã nghĩ ra từ lâu.
Chứng nhận không khó làm, chi một số tiền có thể làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận