Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 150. Chương 150

Vì vậy, hắn muốn làm tốt hơn và tốt hơn nữa.
Như vậy cô họ sẽ không chán ghét hắn cũng sẽ không rời khỏi nhà này.
Kỳ thật Dung Hiểu Hiểu có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Sửu Ngưu.
Loại tâm tình cật lực muốn lấy lòng người khác, lại cực kỳ thấp thỏm cô cũng từng có qua.
Nói quá nhiều lời trấn an hơn nữa kỳ thật cũng không có tác dụng.
Cô không cần nói mấy lời đạo lý lớn gì, cũng không cần lúc nào cũng trấn an, thỉnh thoảng nói một hai câu tri kỷ cộng thêm hành động thường ngày, chỉ cần cho hai cô cháu bọn họ một thời gian, loại cảm xúc sợ hãi này cũng sẽ chậm rãi biến mất.
Dung Hiểu Hiểu cũng không có để cho Sửu Ngưu một mình giết cá, mà ngồi xổm xuống làm cùng hắn.
Cũng chỉ hơn mười phút, sau khi giết cá xong lại ngâm trong nước muối, hai người trở lại tiền viện rửa mặt một phen rồi tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, như thường lệ, thức dậy sớm để làm việc.
Nhưng cũng có những khác biệt.
Hổ Oa Tử đổ thức ăn cho heo đã trộn xong vào trong máng heo, thấy Dung Hiểu Hiểu đi tới, thì lập tức nói: "Cô họ, chú Tiêu hôm nay đã xin nghỉ nói là muốn đi trấn một chuyến, chú ấy bảo cháu nói cho cô họ một tiếng.”
"Được." Dung Hiểu Hiểu từ trong túi lấy ra một khối kẹo, đưa qua nói: "Anh ta lên trấn làm gì?"
Người xin nghỉ từ trước đến nay đều là cô, lần này đến phiên Tiêu Cảng nên thấy có chút ngoài ý muốn.
Hổ Oa Tử không khách khí tiếp nhận kẹo, cho người trước mắt một nụ cười thật lớn: "Chú Tiêu đi gửi thư, chú ấy mang theo một phong thư thật dày đi.”
Dung Hiểu Hiểu gật gật đầu: "Được rồi, cháu đi làm việc của mình đi.”
"Dạ!" Hổ Oa Tử cầm kẹo vui vẻ rời đi.
Nó định chia sẻ kẹo với cha mình rồi sau đó đi nhặt củi.
Tiêu Cảng không có ở đây, chuồng heo bên này chỉ có một mình Dung Hiểu Hiểu.
Thu thập một chút là làm xong công việc cần làm, ngay sau đó bọn nhỏ đến kéo mài cũng tới.
Đại đội xúc được động vật có vỏ cũng không nhiều, nhưng cũng may ốc đồng lại có không ít.
Bột nghiền ra mỗi ngày có một phần dùng vào thức ăn cho heo, còn có một phần được đại đội trưởng lấy đi thử nghiệm trong ruộng.
Bốn đứa trẻ mới tới đều trầm mặc ít nói, sau khi tới đây chào hỏi một tiếng thì đi kéo mài.
Phần lớn thời gian đều an tĩnh, không có ai tìm bọn chúng bọn chúng cũng sẽ không chủ động mở miệng.
Dung Hiểu Hiểu ngồi một mình cảm thấy có chút không thú vị, đang nghĩ có nên tìm những đứa nhỏ này nói chuyện phiếm hay không thì thím Trần tới.
"Hiểu Hiểu, nói cho cháu biết một tin tức tốt." Không giống lần trước, lần này thím Trần tới vẻ mặt tươi cười: "Người nhà mẹ đẻ thím vừa mới đưa tin tới, nói là năm nay bọn họ trồng bông phát triển đặc biệt tốt, tháng sau có thể hái, cháu xem bên này cháu có muốn làm một chút hay không.”
"Muốn ạ." Dung Hiểu Hiểu không chút do dự.
Cô chưa từng chịu qua cái lạnh của mùa đông đông bắc, nhưng cũng đã nghe qua không ít.
Cho dù ba mẹ chuẩn bị cho cô một ít, bản thân cô cũng chuẩn bị thêm một bộ áo bông và chăn, nhưng luôn cảm thấy không đủ.
Hơn nữa cô còn phải chuẩn bị cho cô hai cùng Sửu Ngưu một chút: "Thím, nhà mẹ đẻ thím bên kia có thể lấy được bao nhiêu?"
Thím Trần nói: "Nhiều thì không dám nói, hơn mười cân vẫn không thành vấn đề.”
Bông cũng giống như lương thực, thu vào đều phải giao lên trên, chẳng qua ít nhiều cũng có thể rơi xuống một chút.
"Cháu đều muốn."
"Được, vậy qua hai ngày nữa thím gửi thư cho nhà mẹ đẻ, để bọn họ giữ lại cho cháu." Thím Trần vui vẻ nói.
Bà cũng biết Hiểu Hiểu khẳng định có hứng thú với bông.
Một người muốn bán một người muốn mua, bà ấy bất quá chỉ là chạy tới chuyển lời, chỉ đơn giản là chạy thêm vài bước, nhưng chuyện này một khi thành, chỗ tốt khẳng định cũng không thể thiếu bà.
Thím Trần vui vẻ tiếp xúc với Hiểu Hiểu.
Thứ nhất là nể mặt bà nội Sửu Ngưu, lại bởi vì Hiểu Hiểu đặc biệt hiểu nhân tình thế thái, không cần nói quá thẳng thắn, sau đó nhất định sẽ có một phần tạ lễ.
Phần tạ lễ này sẽ không cao đến mức làm cho bà run sợ, cũng sẽ không thấp đến mức để cho bà giày vò vô ích.
Chính là vừa vặn.
Mà phần vừa vặn này, cũng không phải là điều tất cả mọi người có thể nắm trong tay thích hợp như vậy.
Khi thím Trần đang định nói gì đó, Ni Bình đi tới, cô gái nhỏ rụt rè mở miệng: "Thanh niên tri thức Dung, vỏ ốc đồng đã dùng hết rồi."
Dung Hiểu Hiểu nhìn thùng rỗng bên cạnh cối đá một chút, cô liền nói: "Hôm qua đưa tới tương đối ít ốc đồng, nếu đã làm xong vậy em trở về trước đi.”
Ni Bình có chút do dự: "Nhưng một tiếng đồng hồ còn chưa tới.”
"Không sao, cũng không kém bao lâu."
Ni Bình đứng tại chỗ vuốt ngón tay, có vẻ có chút luống cuống, đặc biệt nhỏ giọng nói: "Em, em thu dọn chuồng heo cho chị nhé.”
Giọng rất nhỏ, nói lại có chút lẩm bẩm, Dung Hiểu Hiểu cũng không nghe rõ cô ấy nói cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận