Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 195. Chương 195

"Chú, vậy có thể cho chúng cháu bảng giá không?" Ngô Bình Tuệ truy vấn.
Chú gác cửa có thể không cho sao?
Nể mặt lon trái cây đóng hộp, hắn cũng phải cho nha.
Lại nói các cô chờ ở cửa mười phút, đến lúc đi ra thì trong tay cầm một tờ giấy: "Các cô xem một chút, đây đều là giá cả bên ngoài, nếu như các cô cần số lượng lớn, phương diện giá cả cũng không phải là không thể đàm phán.”
Ngô Bình Tuệ nhận lấy, liên tục nói cảm ơn.
Bên kia, Dung Hiểu Hiểu ôm một đống bình cũng không đau lòng nữa.
Rất nhiều chai lọ, cộng với một bảng giá, có giá trị.
Trên đường trở về, Ngô Bình Tuệ lại cầm tờ giấy nhìn đi nhìn lại.
Miệng cũng không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm, giống như là đang tính toán một con số.
Dung Hiểu Hiểu biết được năng lực tính toán của chị hai, không quấy rầy chị ấy, mà dựa vào bả vai chị ấy, tính toán một đường trở về đại đội này sẽ ngủ một giấc.
Xe bò đặc biệt lắc lư, ngay từ đầu cũng không quá quen, sau khi ngồi xuống còn cảm thấy không yên tâm.
Nhưng sau khi ngồi quen ngược lại cảm thấy thoải mái, lắc qua lắc lại rất dễ ngủ gật.
Ngô Bình Tuệ cảm nhận được trọng lực trên vai, cô ấy thoáng điều chỉnh một chút, để cho em gái dựa vào thoải mái hơn, ngay sau đó tiếp tục tính toán số lượng, chẳng qua lần này không có lẩm bẩm thành tiếng nữa.
Giá vận chuyển chai thủy tinh không khác gì em gái ước tính.
Chú gác cổng cũng nhắc nhở, số lượng nhiều cũng không phải là không thể thảo luận lại, nói cách khác cái giá này còn có đường thương lượng, cho dù về số lượng không có cách nào hạ công phu, có thể đề cập đến trên phương diện vận chuyển.
Đại đội cách nhà máy chai thủy tinh rất gần, không cần vận chuyển đường dài.
Không nên thảo luận thêm về tiền bạc trong vấn đề này.
Ngô Bình Tuệ thật sự có chút kích động, cô ấy hận không thể lập tức triển khai.
Cho dù không có ai nhấn mạnh với mình, cô ấy cũng hiểu được nếu chuyện này làm thành đối với đại đội có quan trọng như thế nào.
Nó cũng rất quan trọng đối với cô ấy.
Hoàn toàn thực hiện được mục tiêu của cô ấy khi về nông thôn.
Nhưng trong lòng có kích động đến đâu, Ngô Bình Tuệ cũng không vội vàng đến nhà đại đội trưởng.
Mà là nói với chị Tần, để chị ấy hỗ trợ nấu mứt.
Tần Tuyết Hoa thấy bình lọ trong tay các cô, kinh ngạc nói: "Các em lấy từ đâu ra những thứ này?"
Dung Hiểu Hiểu không nói chi tiết, chỉ nói: "Bình chúng em cũng dùng không hết, nếu chị Tần nhìn trúng thì cầm một ít đi.”
Tần Tuyết Hoa cười đến vẻ mặt nở hoa: "Vậy chị cũng không khách khí, vừa vặn trong nhà thiếu chút bình lọ.”
Cô ấy biết, hai chị em này không phải là người hẹp hòi.
Cũng càng vui vẻ cùng các cô lui tới, nên rửa tay bắt đầu nấu mứt, vừa làm vừa không chút che giấu mà dạy: "Các bước cũng không khó, điều duy nhất phải chú ý chính là lửa."
Ba người bận rộn bên bếp nửa tiếng đồng hồ.
Nấu đến khi đặc quện là được, Tần Tuyết Hoa dùng đũa dính vào: "Các em nếm thử đi.”
Dung Hiểu Hiểu còn chưa nếm đã cảm thấy hương vị khẳng định không tệ.
Hương thơm nồng đậm ngọt ngào này đã sớm khiến cô thèm thuồm.
Đũa vào miệng, hương vị thuộc về trái cây nồng đậm trong nháy mắt nở rộ trong miệng.
Bởi vì không cho chút đường nào, hương vị cũng không quá ngọt, nếm trong miệng nhạt hơn một chút, nhưng đây là hương thơm tinh khiết của thịt trái cây, ngược lại càng làm cho cô thích hơn.
"Ngon, hương vị này cũng quá tốt rồi." Dung Hiểu Hiểu ra sức khen ngợi.
Ngô Bình Tuệ cũng liên tục gật đầu: "Không kém trái cây đóng hộp.”
"Tất nhiên." Tần Tuyết Hoa có vẻ đắc ý: "Chị học của một lão sư phụ, mấy năm trước người trong nhà bà ấy làm hậu trù của nhà giàu, vì nếm thử món tráng miệng bà ấy làm, mỗi tháng đã tốn vài lượng bạc để mởi bà ấy ra khỏi núi.”
“Lợi hại như vậy.”
“Chị Tần còn có thể làm những món tráng miệng khác không?”
Tần Tuyết Hoa lắc đầu: "Lão sư phụ nói những thứ này đều do lão tổ tông mò mẫm cả đời mới nghiên cứu ra, không thể tùy ý truyền cho người ngoài, dạy chị nấu mứt cũng bởi vì lúc chị còn nhỏ thấy bà ấy một mình cô đơn lẻ loi, thỉnh thoảng chăm sóc một chút, lúc này mới dạy chị công thức kia.”
Nói đến cũng đáng tiếc.
Lão sư phụ không có hậu duệ, công thức mà các lão tổ tông bà ấy cố gắng nghiên cứu cả đời cứ như vậy bị đưa xuống đất, cũng không biết bà ấy có hối hận hay không.
"Không nói cái này nữa." Tần Tuyết Hoa là một người không giấu diếm, cô ấy nói: "Trái cây khác nhau có phương pháp nấu khác nhau, lần sau các em gặp phải những quả dại khác cũng có thể lấy ra, đến lúc đó chị dạy các em.”
Ngô Bình Tuệ thấy chị Tần đổ mứt vào trong bình thủy tinh, nhẹ giọng hỏi: "Chị Tần, có người tìm chị đổi mứt chưa?"
Nói là đổi, kỳ thật chính là lén lút mua bán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận