Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 77. -

Chương 77
Thái Liên Hoa ban đầu cũng hận cô ấy, cho dù nguyên nhân của chuyện này chủ yếu không phải là ở cô ấy, nhưng vẫn nhịn không được giận chó đánh mèo.
Tuy nhiên, nhìn từng cô gái giơ tay lên.
Nghe Dương Ngân nói về tình cảm nồng nàn, cô ta lại lựa chọn ra mặt cho Thái Thiếu Anh.
Cũng không biết cô ta nháo lên chuyện này có ích lợi gì.
Không đúng, Thái Liên Hoa nhìn Dương Ngân đang ôm đùi kêu đau đớn cùng Cát Quế vẻ mặt sợ hãi.
Đột nhiên cảm thấy, phí sức lớn như vậy cũng đáng giá
Và, ít nhất là ngụm ác khí này đã được thở ra.
Cứ như vậy, Thái Liên Hoa theo các anh trai rời khỏi đại đội Hồng Sơn.
Bạch Mạn cũng đỡ Thái Thiếu Anh rời đi.
Lúc đi qua cửa lớn, Bạch Mạn hơi nghiêng đầu: "Cùng nhau đi không?"
Dung Hiểu Hiểu ngẩn ra, đây xem như là mượn sức sao.
Ngay sau đó lắc đầu, cười khẽ cự tuyệt.
Bạch Mạn mím môi, cuối cùng không nói gì, đỡ người rời đi.
Cũng vào lúc này, đại đội trưởng mới khoan thai đến muộn.
Nhìn đống hỗn độn, cùng với hai người đàn ông còn đau đến lăn lộn trên mặt đất, hắn đau đầu đến trán bốc lên gân xanh: "Đem bọn họ đến bãi phơi thóc treo lên, để bọn họ phơi nắng tỉnh táo lại đầu óc, chờ sau khi thương lượng sẽ quyết định xử lý như thế nào.”
“Đại đội trưởng, con trai tôi bị đánh, ông phải vì người của đại đội mà xử lý.”
"Bà câm miệng cho tôi" La Kiến Lâm tức giận nhìn bà ta: “Bà dám nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ đưa người đến xã xử lý.”
Cát Quế tức đầy một bụng, nhưng một chữ cũng không dám nói.
Chỉ có thể dùng sức vỗ đùi, hận mình tự nhiên náo loạn một hồi như vậy.
Hiện tại tốt rồi, việc này nếu truyền ra ngoài, ai còn dám gả cho con trai bà ta nữa.
La Kiến Lâm nặng nề thở ra một tiếng, xoay người rời đi.
Ở trước cửa viện, ông giận dữ gầm lên một tiếng: "Các người nhàn rỗi lắm đúng không, còn không mau đi làm, lại chậm trễ nữa, đừng mong lấy công điểm ngày hôm nay.”
Náo nhiệt rất đẹp, nhưng công điểm vẫn quan trọng hơn.
Dung Hiểu Hiểu cũng ngoan ngoãn theo đám người rời đi, tuyệt đối không phải là người mạo hiểm.
Chỉ có điều, cô lại bị gọi lại.
"Thanh niên tri thức Dung, cô chờ một chút." La Kiến Lâm gọi cô lại: "Tôi sẽ đi cùng cô.”
Dung Hiểu Hiểu có thể cự tuyệt Bạch Mạn, nhưng không tiện cự tuyệt đại đội trưởng: "Được ạ.”
Hai người một trước một sau, La Kiến Lâm phía trước vừa mới há miệng, Dung Hiểu Hiểu đã mở miệng: "Đại đội trưởng, tôi đang muốn cùng ngài nói chuyện nuôi heo.”
Lời đến bên miệng lại nuốt xuống, La Kiến Lâm cố ý tìm thanh niên tri thức Dung, làm sao không phải vì bốn đầu heo bảo bối của đại đội
Nếu thanh niên tri thức Dung chủ động nhắc tới, hắn tất nhiên thuận lời nói tiếp: "Cô nói một chút.”
"Hai ngày nay tôi và thanh niên tri thức Tiêu coi như đã quen thuộc với chuồng heo, mỗi ngày cho ăn cùng dọn dẹp nhìn không có gì khác biệt so với trước kia, không phải chúng tôi không tranh thủ thời gian để nuôi heo béo hơn, mà là đồ trong tay chúng tôi quá ít." Dung Hiểu Hiểu kể khổ: "Muốn heo ăn đồ có dinh dưỡng, dinh dưỡng này thuận tiện nhất tất nhiên là đi mua."
"Vậy thì không được." La Kiến Lâm lập tức cự tuyệt.
Trước khi không nhìn thấy hiệu quả, ông ta tuyệt đối sẽ không cho thanh niên tri thức Dung một phân tiền.
Vốn để cho hai thanh niên tri thức mới tới nuôi heo, thiếu chút nữa đã khiến cho người của đại đội bất mãn, nếu lại phê duyệt tiền cho bọn họ, vậy ông đừng nghĩ đến an bình.
"Không phê tiền, phê người cũng được, đúng không?" Dung Hiểu Hiểu nói ra khó khăn: "Giống như vỏ sò, vỏ ốc ruộng sau khi xay thành bột phấn cho ăn, có thể làm heo tăng cân, nhưng ốc ruộng vỏ sò không có nghiền thành bột phấn thế nào được?"
La Kiến Lâm nhíu mày.
Dung Hiểu Hiểu buông tay: "Cũng không thể tôi xuống sông vớt vỏ sò vớt ốc đồng, để tôi tay không mài thành bột chứ."
Vì vậy, không cho tiền thì cho người nha.
La Kiến Lâm trong nháy mắt cảm thấy đặc biệt quái dị.
Làm sao cảm thấy mình đang từng bước rơi vào cái bẫy của thanh niên tri thức Dung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận