Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 359. Chương 359

Vậy có nghĩa cô ta sau này cũng được ăn lương hàng?
"Quá tốt rồi, anh nhất định phải nắm lấy cơ hội này!"
"Đương nhiên rồi.”
Liêu Ba thở dài: "Nhưng nhiều người nhắm vào vị trí này lắm, không biết có thể cầm chắc được không, nếu bỏ lỡ cơ hội này e rằng suốt đời anh chỉ ở vị trí hiện tại."
Đổng Xuân cũng lo lắng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Không nghĩ được cách nào khác à?"
"Bây giờ đang tính mà.”
Liêu Ba thấy rõ Đổng Xuân dễ bị lừa, nên nói tiếp: "Vốn dĩ em lấy anh, nên giao hết tiền bạc trong nhà cho em quản lý, nhưng việc làm quan trọng hơn, anh định lấy số tiền tiết kiệm trong nhà ra hối lộ một chút, sau khi thật sự đổi được chỗ, lĩnh lương rồi sẽ giao cho em."
Đổng Xuân nghe mà trong lòng càng kích động, nhưng cũng không nghĩ ngay lập tức lấy tiền ra cho anh ta dùng.
Những năm qua nhà họ Đổng đã tìm mọi cách lấy tiền từ tay cô ta.
Nếu dễ dàng đến thế, đâu đến lượt Liêu Ba?
Nhưng Liêu Ba cũng không nóng lòng, ban đầu chỉ định mở lời, anh ta phải từ từ thuyết phục Đổng Xuân, rồi sẽ có lúc lấy được tiền từ tay cô ta.
Nếu không tại sao anh ta lại cưới một người phụ nữ quê mùa đã từng lập gia đình?
Với hoàn cảnh hiện tại của anh ta, có rất nhiều thiếu nữ trong sáng để anh ta lựa chọn, dù chọn kỹ càng cũng sẽ không chọn Đổng Xuân.
Lý do anh ta có thể đón Đổng Xuân vào nhà họ Liêu, là vì nhìn trúng số tiền trong tay cô ta.
Số tiền đó thực sự không ít.
Trợ cấp bồi thường từ quân đội, cộng với số tiền người chồng trước tiết kiệm tích góp hàng tháng, tổng cộng gần bốn con số.
Cho dù những năm qua đã sử dụng một ít, số tiền Đổng Xuân có trong tay cũng có thể so sánh với tài sản của cả gia đình anh ta.
Như vậy, anh ta tựa như lấy về một mỏ vàng, có thể giúp anh ta bớt phải vất vả mưu sinh hơn mười mấy năm!
Ý nghĩ này khiến tâm trạng Liêu Ba cực kỳ tốt.
Bước ra đường đều tươi tắn, hớn hở, những người không biết tưởng Liêu Ba thực sự rất thích vợ mới nên mới vui vẻ như vậy, chứ nếu không đâu vui đến thế?
Tâm trạng tốt này kéo dài cho đến khi anh ta đi làm ở nhà máy.
Hiện tại Liêu Ba làm việc ở một nhà máy thực phẩm rất nhỏ, trong miệng bà mẹ già thì con bà ta rất có tài, là người quản lý nhỏ ở nhà máy thực phẩm, một mình quản lý hàng chục công nhân, oai phong lẫm liệt.
Thực ra chỉ là một tổ trưởng, dưới tay có 2, 3 người.
Ngày thường với cấp dưới anh ta chỉ huy đủ thứ, người không biết cứ tưởng là quan lớn lắm.
Giống như hôm nay, vừa bước vào xưởng, anh ta đã ra lệnh: "Tiểu Vương này, pha cho tôi tách trà đi, trà trước kia quá khó uống, phải thay đổi mới được."
Trà này không phải nhà máy cung cấp, Liêu Ba cũng chưa bao giờ tự bỏ tiền mua.
Nói không được phải thay, chẳng qua là bảo Tiểu Vương tự trả tiền mua?
Nếu là ngày thường, dù Tiểu Vương có miễn cưỡng trong lòng nhưng cũng chỉ biết cắn răng móc túi.
Ai bảo người này có thể quyết định việc vào làm công nhân chính thức của anh ta.
Không chỉ phải móc túi, còn phải cười tươi, vui vẻ móc túi.
Nhưng lần này Tiểu Vương không đáp lại ngay, mà nói: "Đội trưởng Liêu, xưởng trưởng nhà máy vừa cho người báo, bảo anh đến văn phòng gặp ông ấy."
"Xưởng trưởng à?"
Tiểu Vương gật đầu, thấy vẻ mặt Liêu Ba lập tức sáng bừng niềm vui, anh ta không nhắc người mà xưởng trưởng phái đến vẻ mặt vô cùng khó coi.
Rõ ràng lần gọi này chắc chắn không phải chuyện tốt đối với Liêu Ba.
Tiểu Vương không nhắc, Liêu Ba tất nhiên rất vui mừng và phấn khởi đi đến văn phòng xưởng trưởng.
Nghĩ có thể việc chuyển nhà máy đã xong hoặc là thời gian gần đây anh ta làm được việc gì đó được xưởng trưởng khen ngợi.
Anh ta chạy nhanh đến cửa văn phòng, rồi mới dừng lại thở vài cái, chỉnh lại quần áo rồi mới gõ cửa: “Xưởng trưởng, tôi là Liêu Ba."
"Vào đi."
Liêu Ba đẩy cửa bước vào thì phát hiện trong văn phòng ngoài xưởng trưởng còn hai người khác.
Trông rất trẻ nhưng chưa từng gặp.
Xưởng trưởng giới thiệu với anh ta: "Đây là dồng chí Giản Chu, đại đội của họ mới làm một xưởng sản xuất mứt hoa quả đóng hộp, tôi cố ý mời cậu ấy đến, định bàn về hợp tác."
"Đồng chí Giản Chu xin chào.”
Liêu Ba vội giơ tay ra, mặc dù trong lòng không coi trọng một xưởng nhỏ của đội sản xuất, nhưng dù thế nào cũng không nên thể hiện ra trước mặt xưởng trưởng.
Đặc biệt, nghe giọng điệu của xưởng trưởng, ông ấy dường như khá kỳ vọng vào lần hợp tác này.
Tuy nhiên, tay anh ta vừa giơ ra đã không thấy phản ứng.
Liêu Ba càng không hài lòng, cũng cảm thấy có gì đó không ổn với nụ cười kì lạ của Giản Chu.
Anh ta đặt tay xuống, đẩy cốc trà trên bàn về phía trước, xoa dịu tình huống khó xử: "Đồng chí Giản Chu dùng trà, ở đây xưởng trưởng có trà ngon, dành đãi khách quý như anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận