Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 465. Chương 465

Nếu không phải có chút năng lực, làm sao người ta có thể mang thứ đắt tiền như vậy đến chứ?
Bà ta đã muốn khoe khoang điều này từ lâu rồi.
Chỉ tiếc là sự chú ý của mọi người đều đặt vào hai người đang đánh nhau.
"Tôi nói này, Dung Chính Chí đến cửa là bởi vì con rể thứ hai của bà Chu là người ghi điểm ở mỏ, cậu ta muốn xuống mỏ làm việc." Mã bà bà trực tiếp cắt ngang lời.
Bà Chu không hài lòng: “Sao bà cứ xen vào vậy.”
Mã bà bà khẽ liếc mắt: “Muốn cho bà nói, còn không biết khoe khoang tới khi nào đi, lề mà lề mề, cũng không sợ thanh niên trí thức Dung sốt ruột."
Dung Hiểu Hiểu cười nhẹ.
Không thể không nói, bà Chu thực sự giỏi trong việc khiến người ta tò mò.
Tuy nhiên, điều khiến cô ngạc nhiên hơn là một điều khác: “Dung Chính Chí đi làm thợ mỏ rồi à?"
"Đúng vậy, lần này cậu ấy thực sự quyết tâm, thà rằng xuống mỏ cũng không chịu nghe lời gia đình cưới vợ."
Bà Chu nhìn người nằm dưới đất trong sân không thể cử động.
Bà thực sự không hiểu sao người làm mẹ lại có thể tàn nhẫn như vậy:
“Làm thợ mỏ à, nếu không phải vì bí bách thì ai lại muốn làm việc đó?”
“Năm kia dưới mỏ mới xảy ra sự cố, một lúc mất mấy mạng người, đến giờ xương cốt vẫn chưa được đào lên…"
Không chỉ có năm kia, trước đó cũng đã xảy ra vài vụ tai nạn.
Có thể nói đó là nơi nguy hiểm nhất, không ai có thể đảm bảo rằng thợ mỏ xuống đó có thể trở lên lại hay không.
Do đó nhiều người thà chọn đi đào kênh còn hơn là mạo hiểm mạng sống để xuống mỏ.
Dung Chính Chí tìm đến bà Chu cũng bởi vì con rể thứ hai của bà làm việc trên mỏ.
Tuy nhiên, rể bà không bao giờ xuống mỏ, chỉ làm một số công việc ghi chép và phân phối trên mặt đất.
Lúc trước, khi đưa vợ về nhà mẹ đẻ, anh ta say rượu và phàn nàn với người khác rằng công việc của mình không dễ dàng.
Trên mỏ quanh năm không tuyển dụng được công nhân, anh ta là người ghi điểm còn phải đảm nhận việc tuyển dụng.
Nếu là công việc khác, anh ta có lẽ đã mừng rỡ vô cùng, giới thiệu việc làm cho người khác là chuyện tốt, chắc chắn có thể nhận được không ít ơn huệ.
Nhưng thợ mỏ thì không được.
Con rể của bà Chu không dám giới thiệu cho ai.
Nếu không có chuyện gì thì tốt, nhưng một khi có sự cố anh ta phải bồi thường cho gia đình người ta như thế nào?
Ngay cả bà Chu, một người thích khoe khoang như vậy, cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.
Bởi vì biết rằng công việc quá nguy hiểm, một khi có sự cố xảy ra đó chính là một mạng người, trách nhiệm đó bà Chu cũng không thể gánh vác.
Suốt nhiều năm cũng không phải không có người tìm đến bà, nhưng bà đều từ chối.
Bà cũng không muốn gánh vác trách nhiệm đó.
“Hôm qua Dung Chính Chí đến tìm tôi, ban đầu tôi không muốn đồng ý.”
Bà Chu thở dài: “Cậu ấy nói một câu, làm tôi mềm lòng, sáng nay tôi bảo Kiến Dân dẫn cậu ấy đi lên mỏ, cuối cùng cũng là La Vượng đưa cậu ấy qua.”
“Câu gì vậy?”
Bà Chu nhẹ giọng: “Cậu ấy nói ‘Tôi thực sự không biết phải đi đâu nữa’.”
Đại đội Hồng Sơn có nhà của anh.
Trong nhà từ già đến trẻ cộng lại có thể đến mười mấy người, nhưng không một ai thực sự quan tâm, chăm sóc cho anh từ tận đáy lòng.
Khiến giờ anh mất cả nhà, chỉ có thể chọn cách trốn xuống mỏ.
“Lưu Thúy Phượng lần này tức giận như vậy, thực sự cũng bởi vì trước đó Dung Chính Chí không đưa tiền công đào kênh cho bà ta.”
“Còn cầm hết tiền trốn xuống mỏ, nghĩ lại cũng tốt, Dung Chính Chí nếu đã không thể nhẫn nhịn, sau này nhà họ Dung sẽ ít đi một ‘con bò già’.”
Bà Chu đoán trúng mất rồi.
“Đã làm loạn đủ chưa?”
“Một đám không yên phận, Lưu Thúy Phượng tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn gây rối nữa thì cút khỏi đại đội Hồng Sơn cho tôi, tôi muốn xem ai dám cho cô vào lại!”
La Kiến Lâm gầm lên một tiếng.
Ông đã tức giận, hai người đang vật lộn trong sân lập tức buông nhau ra.
Không nói đến La Vượng.
Lưu Thúy Phượng thực sự sợ đại đội trưởng.
Ông là người nói là làm, trước kia có người gây rối, thậm chí trực tiếp trừ hết công điểm một năm của đối phương.
Dù người đó quỳ xuống đất van xin, ông vẫn không lay chuyển.
Cũng từ sau sự kiện đó, ai nấy đều biết nếu làm đại đội trưởng tức giận, không ai có kết cục tốt đẹp.
Nhưng Lưu Thúy Phượng vẫn không cam lòng.
Như bà Chu đã đoán, ngoài chuyện Dung Chính Chí không nghe theo sắp xếp của nhà, thậm chí cả tiền công đào kênh cũng không đưa về nhà.
Đây là lần đầu tiên như vậy.
Trong tức giận, thực ra trong lòng cũng hơi hoảng sợ.
Nếu Dung Chính Chí thực sự không nghe lời, thì cuộc sống của cả nhà họ sẽ trở nên khó khăn.
Không có "con bò" này, ai sẽ nuôi họ?
Lưu Thúy Phượng thực sự không thích đứa con trai này của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận