Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 593. Chương 593

Ban đầu ông ấy còn nghĩ mình may mắn lắm.
Có thể làm việc cùng một sư phụ địa phương giàu kinh nghiệm, chắc chắn là một điều tốt.
Hai người có thể thỉnh thoảng trao đổi kinh nghiệm.
Sau giờ làm, đối phương còn có thể dẫn ông ấy đi làm quen đường, hiểu biết thêm về nhà máy cơ khí mà với ông ấy còn rất xa lạ này.
Ban đầu ông ấy còn nói với đồ đệ, mình may mắn mới có thể làm việc cùng Phùng Vĩnh Trường, lần này đến Thang Thành chắc chắn là đúng đắn!
Kết quả thì sao?
Thực tế đã tát vào mặt ông ấy, đánh đến mức mũi tím mặt sưng, thậm chí cả mạng sống cũng suýt nữa mất luôn.
Càng nghĩ vậy sư phụ Vương càng thấy oan ức: “Tôi nói hôm đó sao ông ta lại bỗng nhiên nổi giận, hóa ra là một kẻ điên, không chịu được người khác nói một lời không đúng về mình.”
“Lúc đó tôi đã nói, hai bản vẽ này giống nhau không phải vì đối lập, mà có thể là mặt trong và mặt ngoài dính liền với nhau..."
Dung Hiểu Hiểu đột nhiên ngẩng đầu lên: "Mặt trong và mặt ngoài?"
"Đúng vậy." Sư phụ Vương ban đầu muốn lấy hai bản vẽ ra so sánh, nhưng vừa đưa tay ra đã rụt lại ngay, sợ rằng tay mình lại chạm phải xui xẻo.
Ông ấy lập tức nhét tay vào túi áo, chỉ dùng miệng mô tả: "Cô dựng đứng hai bản vẽ này lên xem, kích thước của chúng hơi khác nhau.”
“Một cái hơi to một cái hơi nhỏ, phần lõm trên thành phẩm to đối diện với phần lõm của thành phểm nhỏ, có nghĩa là hai cái này hoàn toàn có thể được kẹp chặt vào nhau, không phải là một mặt trong và một mặt ngoài sao?"
Đang nói, sư phụ Vương bỗng nhiên mở to mắt: “Ê ê ê... đừng cầm lên... thôi được rồi cô cầm đi, dù sao tôi cũng tuyệt đối không chạm vào chúng nữa."
Dung Hiểu Hiểu thực sự không kiêng kỵ điều này.
Cô dựng đứng hai bản vẽ lên.
Hình vẽ trên bản vẽ đều cùng kích thước, chỉ là kích thước được ghi trên đó khác nhau, giống như sư phụ Vương nói, một cái hơi to một cái hơi nhỏ, hai vật thể tương tự thực sự có thể kết hợp lại với nhau.
Sau một hồi lâu, Dung Hiểu Hiểu đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt có vẻ hài lòng kỳ lạ: “Tôi có vẻ đã có ý tưởng."
"Suy nghĩ gì vậy?" sư phụ Vương hỏi.
Là một người thợ lành nghề có kinh nghiệm, ông ấy không phải không hiểu người đồng nghiệp trẻ này đang suy nghĩ gì.
Chỉ là tuổi đã cao, tò mò đã giảm bớt, nhận được bản vẽ gì họ sẽ làm thành phẩm đó, đã qua cái tuổi tò mò về công dụng của những thứ này.
Nhưng nếu có người sẵn lòng giải đáp cho họ.
Ông ấy chắc chắn cũng muốn nghe xem.
Lúc này, trong đầu Dung Hiểu Hiểu thực sự xuất hiện một số ý tưởng.
Sư phụ Vương đã đưa ra cho cô một hướng suy nghĩ.
Tuy nhiên, cô vẫn cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng một lần nữa.
Cô cần xác định xem đó là bên trong và bên ngoài, hay là bên trong, bên ngoài và bên giữa?
Dù sao thì sư phụ Vương cũng chưa từng xem qua bản vẽ của người khác, không chắc chắn liệu có bản vẽ nào tương tự như của họ hay không.
Cô thực sự không thể đợi để xác nhận những ý tưởng trong đầu mình.
Dung Hiểu Hiểu không kịp giải thích nhiều, nói với sư phụ Vương: “Sư phụ Vương, tôi còn việc bên này, chúc ngài ngày mai có chuyến đi thuận lợi!”
Nói xong, cô đứng dậy và chạy đi.
Cô vừa đi, sư phụ Vương liền không vui, đứng dậy và hét lớn về phía bóng lưng xa dần của cô: “Cô gái này thật không phúc hậu ah? Khiến tôi tò mò rồi lại quay lưng chạy đi?”
Ông ấy tức giận đến mức đập chân xuống đất, muốn đuổi theo nhưng không kịp.
Ban đầu ông ấy thực sự không tò mò.
Nhưng bây giờ, cô đồng chí nhỏ này khiến trái tim ông ấy ngứa ngáy, luôn cảm thấy nếu như về như vậy, ông ấy có thể sẽ nhớ mãi về chuyện này.
Nhưng nếu để ông ấy tiếp tục ở lại đây….
Sư phụ Vương đánh chết cũng không đồng ý, ông ấy chỉ có thể trở về phòng, nói với đệ tử của mình: “Tôi nhớ là Dung công đi chung chuyến tàu với chúng ta phải không? Cậu hãy đi hỏi họ mua vé tàu mấy giờ, chúng ta cùng đi một chuyến.”
Dung Hiểu Hiểu chỉ ở trên tàu khoả hai ba giờ, đủ để ông ấy hỏi rõ cô cuối cùng đã phát hiện ra điều gì.
Và ở đầu này, Dung Hiểu Hiểu chạy mất nửa ngày, cuối cùng cũng thu thập được tất cả các bản vẽ.
Một số bản vẽ được trực tiếp đưa cho cô, phần còn lại đều là bản sao chép tỉ lệ một một.
Sau khi thu thập tất cả các bản vẽ, Dung Hiểu Hiểu ở trong phòng không ngừng suy nghĩ.
Vốn dĩ, tất cả các bản vẽ đều giống nhau về kích thước, nhưng cô quyết định dựa vào kích thước trên đó để vẽ lại tất cả các bản vẽ.
Sau đó, cô dùng kéo cắt chúng ra.
Ngô Truyền Phương đang nhét chăn gối mang theo vào túi vải, liếc nhìn cô và nói: “Trước kia học hành cũng không thấy nó chăm chỉ như vậy, bây giờ cứ như bị mê hoặc vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận