Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 490. Chương 490

"Ha, không trả tiền thì chúng ta làm ầm lên, tôi không tin là họ không phải xuống nước." Tên hoh Vi không hề lo lắng.
Khi anh ta biết rằng đại đội Hồng Sơn có những thanh niên trí thức đang nung gạch, và còn khá nhiều người ngưỡng mộ họ vì không cần phải làm đồng nhưng vẫn có thể nhận công điểm như người thành thị.
Lúc đó anh ta nghe mà cảm thấy không thoải mái.
Kết quả là không muốn quan tâm nhưng lại có quá nhiều người nói bên tai anh ta.
Ngay cả vợ mình cũng ngưỡng mộ, lật qua lật lại nói về chuyện đó, nói đến mức anh ta cảm thấy phiền muộn, đập bàn và đi chơi với đám bạn bè không ra gì của mình.
Một đám thanh niên trí thức có cái gì đáng tự hào chứ?
Chẳng phải họ cũng chỉ từ thành phố đến sao?
Cuối cùng họ cũng phải xuống đồng làm việc mà?
Thậm chí còn phải làm những công việc cực nhọc và bẩn thỉu hơn cả dân làng, có gì để khoe khoang đâu?
Chính vào lúc đó, anh ta bỗng nhiên nghe được một chuyện.
Nghe nói có một nhà đã đặt một lượng lớn gạch, nhưng khi giao hàng thì do có sự cố trên đường, một phần nhỏ gạch bị vỡ, và cuối cùng người giao hàng đã quyết định không tính tiền cho phần gạch vỡ đó, thậm chí còn tặng luôn gạch vỡ cho đối phương.
Nghe xong, trong lòng tên họ Vi này bỗng nảy sinh một ý tưởng.
Và càng nghĩ anh ta càng thấy nó khả thi.
Dựa theo kế hoạch của anh ta, cuối cùng không những không cần phải chi ra một xu nào mà còn có thể nhận được một đống gạch vụn.
Không chừng còn có thể đòi được một khoản bồi thường nữa.
Dù không thể đòi được, thì cũng không lỗ.
Một đống gạch vụn không tốn tiền mua, dù sao cũng có giá trị.
Nếu lần này thành công, lần sau có thể tiếp tục làm, chỉ cần xưởng gạch của đại đội Hồng Sơn vẫn tiếp tục hoạt động, anh ta sẽ có nguồn tiền không ngừng chảy vào túi.
Về việc đối phương có tiếp tục nhận đơn hàng của anh ta hay không.
Điều này cũng không quan trọng, tệ nhất là đổi người đặt hàng mà thôi.
Nghĩ là làm, tên họ Vi không có tiền đặt gạch, nên đi vay mượn khắp nơi, cuối cùng gom góp được hơn năm mươi đồng.
Anh ta lập tức đến xưởng gạch của đại đội Hồng Sơn, và chuyện sau đó đã xảy ra.
Anh ta trước tiên uống một ngụm rượu, tiếp theo nói: "Tôi phải nói trước với các anh, nếu họ thật sự đến cửa thì chúng ta cứ đánh họ.”
“Ăn chút khổ không quan trọng, càng khổ càng có thể đòi nhiều tiền, nếu đối phương là người nhát gan, chúng ta cứ cứng rắn một chút, ép họ phải trả tiền để giải quyết."
"Anh Vị, anh cứ yên tâm đi, chuyện này chúng tôi làm không chỉ một hai lần, lần nào cũng suôn sẻ cả."
"Đúng vậy, cứ làm như lần trước."
Một gã đàn ông gầy nhỏ cười xấu xa: “Các anh còn nhớ không, lần trước người nhà họ Trình đã đá tôi một cú, tôi cứng rắn đòi họ bồi thường hai đồng, lần này cũng phải theo đó mà làm, tôi còn hy vọng họ đá nhiều hơn nữa."
"Một cú đá hai đồng, wow! Vậy thì đá tôi mười mấy cú đi."
"Cũng không biết khi nào họ sẽ đến, tôi đã gấp không thể chờ đợi nữa."
Tên họ Vị cũng nghe mà lòng nóng như lửa đốt.
Không thể đợi được đối phương đến nhanh hơn.
Đây thực sự là con đường làm giàu, nhất là khi đối phương còn là người sản xuất gạch, nghe nói buôn bán không kịp cung cấp.
Hàng ngày tiền mặt cứ thế mà ôm vào, nếu dính líu với họ, sau này anh ta thực sự có thể giàu có.
Nghĩ về những ngày có tiền, nhìn xem ai còn dám nói anh ta vô dụng.
Và còn người đàn bà trong nhà kia, vừa hung dữ vừa xấu xí, nếu anh ta có tiền chắc chắn sẽ tái hôn với một cô gái trẻ!
Góa phụ họ Liễm ở cuối thôn cũng không tồi, trông cô ta đầy đặn quyến rũ, mỗi lần đi qua đều nháy mắt với anh ta, đầy vẻ điệu đà, chắc chắn là có ý với anh ta.
Còn có cô con gái út chưa chồng của nhà Lưu Đại, cứ mỗi lần thấy anh ta là mặt đỏ bừng, xấu hổ đến mức quay đầu chạy về nhà, chắc chắn là ngượng ngùng không thôi, vẻ mặt e thẹn như vậy chắc hẳn cũng có ý với anh ta...
Càng nghĩ anh ta càng phấn khích, thêm vào đó là cảm giác say chuếch choáng.
Mọi người đều có chút choáng váng, mơ mộng về việc sắp sửa giàu có, không khỏi mong chờ người của đại đội Hồng Sơn sẽ sớm gõ cửa.
Nhưng họ chờ mãi...
Chờ đến khi tất cả đều say sưa ngủ, ngáy vang trời.
La Kiến Dân bị nhốt trong nhà kho đã sẵn sàng chuẩn bị tinh thần để chịu đòn, kết quả lại là thế này?!
Trong ánh trăng mờ ảo nhìn ra sân, anh ta tự hỏi mình lúc này nên cân nhắc chạy trốn hay là... chạy trốn luôn?
Ánh trăng hơi âm u, La Kiến Dân chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ba người đang nằm gục trên bàn.
Không biết là đã ngủ hay là say đến mức không biết gì nữa, chỉ có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc qua cửa sổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận