Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 204. Chương 204

Dung Hiểu Hiểu ngăn cản cô ấy: "Đừng đừng, em không có ý định trực tiếp trở về đại đội, xách nhiều đồ không tiện.”
Ngô Bình Tuệ sửng sốt: "Em không về đại đội thì về đâu?"
"Ở xung quanh dạo chơi." Dung Hiểu Hiểu không thèm để ý nói: "Chị yên tâm đi, em khẳng định không đi xa, nhiều nhất là đi đường vòng đến thành phố xem một chút.”
Ngô Bình Tuệ mím môi, cũng không khuyên bảo: "Em có đủ tiền không?"
Dung Hiểu Hiểu gật đầu: "Đủ rồi, tiền trong tay em không ít hơn của chị.”
Số hàng này vừa bán, trên tay cô và chị gái đều có hơn hai trăm đồng.
Ngoài ra, trong không gian của cô còn có một phần ba hàng hóa.
Tiền càng tiêu nhiều càng cảm giác thật tốt, cô nói: "Chị cũng đừng cứ tích góp tiền mãi, nên tiêu vẫn phải tiêu, ngàn vạn lần đừng ủy khuất chính mình.”
Tiền cứ cất đó sẽ sinh mối mọt, vất vả khổ sở cả đời cái gì cũng không hưởng thụ được, cuối cùng số tiền tích góp được chỉ có thể lưu lại cho con cháu tiêu.
Nếu như là một đứa nhỏ hiếu thuận còn chưa tính.
Nếu gặp phải một thằng nhóc thối phá sản, vừa nghĩ đã thấy lo lắng.
"Em lại bắt đầu dạy dỗ chị." Ngô Bình Tuệ điểm vào mũi cô.
Dung Hiểu Hiểu hừ hừ hai tiếng, ánh mắt tinh quái: "Không giáo huấn cũng được, vậy chúng ta đến nói chuyện đồng chí Giản Châu."
Mặt Ngô Bình Tuệ trong nháy mắt nóng lên.
Nhưng cô ấy cũng không phải thẹn thùng cái gì cũng không nói, mà đôi mắt mang theo một tia sáng ngời, ngượng ngùng lại kiên định nói: "Kỳ thật chị và hắn tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng theo như chị thấy hắn là một đồng chí nhiệt tình lại vui vẻ giúp đỡ người khác.”
Cô ấy chậm rãi nói về cảnh gặp mặt vài lần.
Lần đầu tiên gặp mặt, là bà Triệu vẫn mặt dày không làm việc, tất cả công việc đều đặt trên vai một mình cô.
Lúc đó mới đến, ban đầu cô chưa từng làm công việc đồng áng nặng nề như vậy, căn bản không thích ứng được.
Cô lại không muốn học Phòng Cao Dương lười biếng, cho dù mệt đến khóc cũng một mực cắn răng kiên trì.
Chính Giản Châu đã giúp cô ấy giải quyết phiền toái này.
Làm cho gánh nặng trên người cô ấy nhẹ đi rất nhiều.
Mà lần gặp mặt thứ hai kỳ thật cũng là ngẫu nhiên.
Ngay khi mặt trời sắp lặn, cô ấy thấy Giản Châu nhét một củ khoai lang cho một đứa trẻ rất gầy.
Có thể đối với đứa nhỏ thiện lương như vậy, hắn nhất định đặc biệt có thiện tâm.
Cũng từ hai lần này, cô ấy luôn nhịn không được ở trong đám người tìm bóng dáng người này, tầm mắt sẽ không tự chủ được rơi vào trên người anh.
Cũng vì hiểu biết càng nhiều, nên lại cảm thấy càng thêm để ý.
Dung Hiểu Hiểu lại nghe được vẻ mặt cổ quái.
Người chị gái nói thật sự là tên côn đồ trong miệng chị Tần và bà nội Ma Tử sao.
Nghe chị hai nói Giản Châu nhét khoai lang cho đứa nhỏ, cô không thể không nghĩ đến cảnh Giản Châu nhét tai heo đuôi heo cho bà nội Ma Tử.
Chắc chắn đó là lòng tốt, cứ không phải phí bịt miệng chứ.
Thấy chị gái vẻ mặt sùng bái, Dung Hiểu Hiểu gãi gãi khóe mắt, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Quên đi.
Nói nhiều hơn nữa không bằng để chị gái tự mình đi xem.
Nếu như người này ở phương diện nào đó rất không chịu nổi, phàm là bị chị gái phát hiện giá trị sùng bái kia khẳng định sẽ nhanh chóng giảm xuống, giống như Phòng Cao Dương vậy.
Trước kia khi nhắc tới Phòng Cao Dương, không phải cũng là vẻ mặt bội phục, hiện tại lại nhắc tới tên người này, trên mặt chị gái rõ ràng là ghét bỏ.
Tuy rằng có một chút yêu đương mù quáng, nhưng cũng may sẽ không cứ dập đầu đến cùng.
Cứ như vậy, hai chị em nằm trên giường nói chuyện rất lâu.
Mãi cho đến khi mắt thật sự không mở nổi, lúc này mới ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau.
Ngô Bình Tuệ rời giường trước.
Cô ấy cũng giống như lúc trước ở nhà, rón rén xuống giường, cũng không đánh thức em gái còn đang ngủ say.
Sau khi rời giường, cùng nhà chị Tần chào hỏi, rồi mượn bếp nhà cô ấy bắt đầu làm điểm tâm.
"Em xem thịt này có đủ không, vừa vặn trong hầm nhà chị còn có một ít măng khô, bánh bao thịt heo kho măng sẽ ngon hơn."
Ngô Bình Tuệ nhận lấy nói xin lỗi: "Chờ trễ một chút em sẽ đưa tiền cho chị.”
"Không vội." Tần Tuyết Hoa cũng giúp đỡ một tay, hôm nay tuy rằng dậy sớm nhưng tinh thần của cô ấy đặc biệt tốt.
Hôm qua cô ấy đến sớm.
Mua được loại vải hoa văn mình hài lòng nhất, đến bây giờ còn có chút hưng phấn.
Cô ấy xoa mặt, nói, "Sao thanh niên tri thức Dung không đợi mấy ngày, lần này đi cũng không biết khi nào có thể gặp lại.”
"Luôn có cơ hội, em ở chỗ này sớm muộn gì con bé cũng sẽ trở lại thăm em." Ngô Bình Tuệ rất tự tin, cũng giống như cô ấy, nếu tìm được cơ hội, cô ấy cũng muốn đến đại đội Hồng Sơn thăm em gái.
"Em nói cũng đúng."
Hai người vừa nói công việc trên tay cũng lưu loát làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận