Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 207. Chương 207

Tài vận có mà vận khí thì trở nên kém đi.
Vốn cô ta đã kiếm về một khoản tiền lớn, muốn đi tìm Mao Khương mua lô vải cuối cùng trong tay hắn.
Nhưng ai có thể nghĩ, cô ta dùng thời gian nhanh nhất để thu hồi vốn, nhưng vải vóc của người ta cũng đã sớm bán.
Được rồi, đây cũng coi như là thời vận của cô ta không tốt, không trách được ai.
Kết quả chờ cô ta kiếm được một khoản tiền cao hứng trở về đại đội, lại nghe được một tin tức khiến cô ta vừa tức vừa gấp.
Dung gia đang tìm đối tượng cho Dung Chính Chí.
Khi biết được chuyện này, Bạch Mạn tức giận đồng thời lại có chút luống cuống.
Cô ta không có tư cách đi ngăn cản, chính mình cũng không phải là gì của Dung Chính Chí, hiện giờ tuổi quả thật đã không nhỏ, trong nhà muốn hắn đi xem mắt cũng không tính là chuyện lớn gì, nhà nào mà không phải như vậy.
Nhưng không thể…
Kiếp trước người duy nhất đối tốt với cô ta chỉ có Dung Chính Chí.
Trọng sinh một lần nữa, động lực cho cô ta tiến lên phía trước, cũng là Dung Chính Chí.
Huống chi, người Dung gia thay Dung Chính Chí nhìn đối tượng, tuyệt đối không có ý tốt.
Ai cũng biết, Dung gia ép buộc Dung Chính Chí chính vì muốn trong nhà có thêm một người làm việc khổ sai kiếm thêm tiền, bọn họ không thèm để ý hắn có mệt hay không, sống có được hay không, nếu như có thể bọn họ hận không thể để Dung Chính Chí cả đời cũng không kết hôn, vẫn luôn làm trâu làm ngựa làm hết công việc vất vả trong nhà.
Kiếp trước Bạch Mạn thấy rất kỳ quái, chuyện ai cũng thấy rõ như vậy, vì sao Dung Chính Chí nhìn không rõ.
Chẳng lẽ chỉ vì hiếu đạo.
Nhưng có người nhà như vậy còn không bằng không có.
Cô ấy luôn cảm thấy trong này có chuyện gì đó mình còn chưa biết, nhưng kiếp trước Dung Chính Chí chết quá sớm, căn bản không kịp nói hết thảy.
Mà đời này, sau này cô ta có thể bảo vệ anh, lại dựa vào ngón tay vàng biết trước phương hướng tương lai, làm cho điều kiện của bọn họ trở nên tốt hơn.
Kết quả lúc này mới bắt đầu xảy ra rủi ro.
Rõ ràng kiếp trước không có chuyện này.
Mãi cho đến khi cô ta và Dung Chính Chí định tình, Dung gia chưa bao giờ có ý định thay hắn tìm vợ.
Bạch Mạn nhìn chăm chú vào đồng chí nữ phía trước, bộ dạng của cô ta cũng không quá xinh đẹp, nhưng từ cách ăn mặc cùng với làn da trắng hơn so với người bình thường của cô ta, cho dù là cô gái nông thôn, hiển nhiên gia cảnh sẽ không tệ.
Nếu như không có tiếp xúc trước, đối phương vì sao lại muốn gả?
Lấy tình huống của đối phương hoàn toàn không cần phải tìm một nhà chồng điều kiện không bằng nhà mình, hơn nữa Dung gia tình huống gì, đại đội Hồng Sơn ai mà không biết.
Phàm là người thông minh, cũng sẽ không để cho mình gả đến nhà người như vậy.
Nhưng tại sao cô ta muốn.
"Thím, thím đừng tiễn nữa." Đổng Hải Dao rút tay ra khỏi tay mẹ Dung, mang theo nụ cười vừa ý: "Nếu Dung đại ca không ở nhà, vậy lần sau cháu lại đến.”
"Tốt tốt được." Lưu Thúy Phượng cười đến híp mắt, vội vàng đáp ứng, hận không thể mời cô ta đến thêm vài chuyến.
Đến thật tốt.
Mỗi lần tới cửa cũng không đi tay không, cầm theo đồ tuy rằng không nhiều nhưng có đồ ai mà không thích
Bà ta càng nhìn Đổng Hải Dao càng hài lòng, lại nhịn không được nắm lấy tay cô ta, nhiệt tình nói: "Vậy mấy ngày nữa cháu lại đến đây, mấy ngày nay thím nói thằng cả ở nhà chờ cháu.”
"Được." Đổng Hải Dao đáp ứng, lại rút tay về.
Ngay sau đó cáo từ rời đi.
Đám người vừa đi, trong phòng lại có một người đàn ông đi tới, tròng mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Đổng Hải Dao thật lâu không dời đi.
"Người đã đi rồi, còn xem cái gì." Lưu Thúy Phượng kéo đứa con trai út về.
Dung Chính Quý xoa xoa tay: "Mẹ, con thấy điều kiện của Đổng Hải Dao không tệ, nếu không để con cưới cô ta đi, con cũng không kém anh cả đi đâu, còn đọc sách nhiều hơn hắn vài năm, cô gái người ta khẳng định vui vẻ.”
Nhà cô ta có tiền, nếu hắn cưới cô ta, không phải là có thể sống tốt sao.
Lưu Thúy Phượng tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: "Nếu người thật không tệ, còn cần con nhắc tới."
Dung Chính Quý ngẩn ra: "Có ý gì?"
"Con cho rằng mẹ chưa đi hỏi thăm sao." Lưu Thúy Phượng vẻ mặt ghét bỏ: "Nữ nhân này không phải thứ tốt, sớm đã thông đồng với thanh niên tri thức cùng đại đội, về sau thanh niên tri thức kia cũng không biết tìm được biện pháp gì trở về thành, hiện tại sốt ruột tìm nhà kết hôn, con cảm thấy còn có thể vì cái gì?”
Dung Chính Quý trợn to mắt: "Không phải cô ta mang theo đứa bé chứ."
"Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi." Lưu Thúy Phượng âm thầm nói: "Nắm lấy nhược điểm này của cô ta, về sau không phải có thể bóp chết nhà mẹ đẻ cô ta kiếm tiền sao, vừa vặn chia cho chúng ta tiêu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận