Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 152. Chương 152

Nghĩ đến đây, không khỏi tiếc nuối nói: "Bất quá hiện tại tuổi tác đều đã lớn rồi, hơn nữa cuộc sống cũng không khổ sở như ban đầu, Chu Hà cũng không ầm ĩ nữa.”
Điều đó cũng không hẳn.
Ở bên ngoài không có ầm ĩ, ở nhà vẫn rất ầm ĩ.
La Kiến Lâm đang thu dọn đồ đạc muốn đi lên trấn một chuyến, Chu Hà nhìn, vừa chuẩn bị đồ đạc cho ông vừa lẩm bẩm: "Cũng không biết ông bận rộn công việc gì, mỗi ngày chạy lên trấn không mệt sao? Ông nhìn xem tôi khâu đế giày cho ông, năm nay đã chạy rách ba đôi rồi.”
"Bà đừng quản."
Chu Hà lập tức chống nạnh, gắt gao trừng mắt nhìn hắn: "La Kiến Lâm, ông nói lại lần nữa xem."
Đại đội trưởng La mím môi, không dám nói.
La Hạ ở một bên giải quyết khó khăn cho ba mình: "Mẹ, ba cũng là vì tốt cho chúng ta, mẹ muốn đại đội chúng ta có thể kéo điện không, đến lúc đó treo một cái trong phòng mẹ, sáng sủa thế nào chứ!"
"Treo cái gì mà treo, tiền điện đắt bao nhiêu ah." Chu Hà lập tức cự tuyệt.
Nhưng vừa nghĩ đến nhà mình có thể treo bóng đèn, trong lòng lại vui sướng.
Tuy nhiên, La Kiến Lâm vùi đầu đi giày cũng không mở miệng.
Đại đội thật sự muốn kéo dây, khẳng định cũng sẽ không kéo về trong nhà mình, càng không có khả năng ở trong nhà khác của đại đội, dây điện khó kiếm như vậy, làm sao có thể kéo đến nhà nào.
Chỉ có thể chọn một vài nơi để lắp đặt bóng đèn, sau đó là lắp một cái loa lớn.
Chờ vài năm, chậm rãi kéo về từng nhà.
Chu Hà thấy người đàn ông nhà mình muốn ra ngoài, bà lập tức gọi theo: "La Hạ đi với ba con, thuận tiện mang theo chút rau và cá cho em trai.”
La Hạ đáp một tiếng, mang theo giỏ chứa đầy rau và nửa con cá đi theo ba đến trấn.
Lúc đến trấn vừa vặn buổi trưa, khoảng thời gian này mọi người đi làm đều nghỉ ngơi, hai cha con đi đến khu tập thể của nhà xưởng đồ chơi.
Con trai út của La Kiến Lâm làm công nhân tạm thời trong nhà máy sản xuất đồ chơi.
Để thuận tiện cho việc làm, đã cùng hai đồng nghiệp của mình thuê một căn phòng nhỏ ở đây.
Lúc bọn họ đến, La Đông đang ở bên ngoài nhà bếp nhóm lửa, nhìn thấy ba cùng anh hai, vội vàng nghênh đón: "Hai người đến vừa vặn, mấy ngày trước con ở bên này cắt hai cân thịt lợn rừng, đợi lát nữa hai người cầm về.”
"Thịt lợn rừng!" La Hạ vừa nghe đã thèm.
La Kiến Lâm nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Con đi đâu mua cũng đừng mạo hiểm đi chợ đen.”
"Con nào dám." La Đông vội vàng xua tay, chỉ vào cửa một bên: "Mấy ngày trước có một người phụ nữ mang theo thịt lợn rừng bán, không phải là con vừa vặn gặp được sao, lập tức bỏ tiền mua hai cân.”
Nói xong, khoa tay múa chân một chút: "Bảy mao một cân không cần phiếu, rất rẻ đúng không."
"Người phụ nữ nào lớn mật như vậy, lại mang theo thịt lợn rừng tới nơi này bán" La Hạ líu lưỡi: "Chẳng may bị bắt thì làm sao bây giờ?"
Chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ, dù sao hắn cũng không dám.
"Chúng em bên này nhiều người, đợi một hồi là có thể bán hết, thật sự có người đến bắt người cũng chạy sớm." La Đông có chút hối hận lại có chút chờ mong: "Sớm biết vậy em đã mua nhiều một chút, cũng không biết người nọ sau này còn có thể đến nữa không.”
La Đông đã lên kế hoạch mua bao nhiêu thịt lợn lần sau.
Nghe thím bên cạnh nói, người phụ nữ kia cũng không phải là lần đầu tiên bán bên chỗ bọn họ, lúc trước cũng có bán một ít đồ vật khác, giống như trứng gà, đồ khô trên núi.
Ngay cả khi không có thịt lợn rừng, những thứ khác có thể mua một chút cũng được.
Hắn nói: "Ba, tiền lương tháng này con để lại năm đồng trong tay, nếu gặp lại người kia, con sẽ đổi chút đồ mang về.”
"Được, con nhìn mà làm." La Kiến Lâm không có ý kiến gì.
Đứa con trai này tuy là con út trong mấy anh chị em, nhưng cũng là người hắn yên tâm nhất, hơn nữa, thằng bé đã lớn như vậy, không cần việc gì cũng nghe cha mẹ, nên tự mình làm chủ nhiều hơn.
"Đúng rồi, mang cho con một ít cá và rau củ, con tự mình lưu lại một ít, còn lại mang cho chú Lục." La Kiến Lâm dặn dò.
La Đông gật đầu, quyết định mang hơn phân nửa đồ đi.
Hắn có thể làm công nhân tạm thời ở xưởng đồ chơi, chủ yếu nhờ chú chiến hữu của ba.
Lật lật chiếc giỏ do anh hai đưa tới, hắn có chút kinh ngạc: "Con cá này thoạt nhìn rất nặng nha, trong nhà ai xuống sông sao?"
Hắn vẫn luôn ở trong thị trấn, vẫn chưa biết chuyện ở đại đội.
La Hạ đã sớm muốn nói, trực tiếp cướp lời của ba lần lượt nói ra chuyện xảy ra trong đại đội trong khoảng thời gian này, trọng điểm là khen người nào đó: "Thanh niên tri thức Dung thật không hổ là người từ thành phố lớn tới, hiểu biết nhiều cũng không hẹp hòi, đại đội thật sự đã nhận không ít ân tình của cô ấy.”
“Lợi hại như vậy sao.”
La Hạ gật đầu thật mạnh: "Ba khoanh ra một mảnh đất nhỏ để anh thử nghiệm bột vỏ ốc đồng, cô ấy nói là có thể giúp đất phì nhiêu, anh mới thử vài ngày, tạm thời còn chưa nhìn ra hiệu quả, nhưng anh luôn cảm thấy có thể thành.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận