Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 110. Chương 110

Chương 110
Dung Hiểu Hiểu vừa định móc túi, Ngô Bình Tuệ đã trả tiền trước một bước, cũng ước định một tuần sau mới lấy ảnh.
Dung Hiểu Hiểu nói: "Ba mẹ gửi tiền cho em, không cần chị ra.”
"Tiền kia em cứ cầm, em ở bên cạnh cô hai lúc nào cũng chiếu cố bọn họ, xảy ra chuyện gì dùng tiền cũng tiện." Ngô Bình Tuệ lại lấy ra bốn đồng cùng một ít phiếu đưa qua: "Những thứ này em cũng cầm, chị đã chuẩn bị lương thực mấy tháng, ba mẹ cũng chuẩn bị cho chị quần áo mùa đông, ngày thường căn bản không có thời gian tiêu tiền.”
Một cuộn tiền cùng phiếu vé cứ như vậy bị nhét vào túi, Dung Hiểu Hiểu có chút giật mình.
Thật sự không hổ là người một nhà, cả nhà trên dưới đều thích nhét tiền cho cô.
Dung Hiểu Hiểu né tránh: "Mười đồng này là mẹ cho chị, cho em rồi chị dùng cái gì?"
"Chị còn có." Ngô Bình Tuệ vẻ mặt đắc ý: "Em cho rằng chị giống như lúc ở nhà sao, chị cũng để dành được không ít vốn riêng, còn nhiều tiền hơn em.”
Dung Hiểu Hiểu nhíu mày.
Ơ a, đây là muốn cùng cô so tiền sao.
Trong nháy mắt có xúc động muốn đánh bại sự đắc ý của chị hai, nhưng ngẫm lại vẫn nên quên đi, im lặng phát tài mới là đạo lý đúng đắn.
Nhưng nếu chị hai nói có tiền, vậy phần thuộc về chị ấy cô cũng không định lấy ra bây giờ.
Không có Phòng Cao Dương lại có một người quái quỷ không biết từ nơi nào tới, tiền này mình vẫn nên cầm trước, chẳng may thật sự một ngày nào đó đột nhiên nhận được tin tức chị hai muốn kết hôn, số tiền này còn có thể dùng để nuôi cháu ngoại của cô.
"Tiền em cứ cầm đi." Ngô Bình Tuệ nhìn cô hai đang ngồi trên ghế chụp ảnh với Sửu Ngưu, cô ấy nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, tiền này cũng không phải cho em tiêu, đợi lát nữa không phải muốn đi bệnh viện sao? Cũng không biết số tiền này có đủ hay không.”
Ngoài việc đến thị trấn để chụp ảnh, họ còn định đưa cô hai đến bệnh viện để kiểm tra mắt.
Số tiền ba mẹ gửi lúc trước cũng có mục đích này.
Chẳng qua trước khi tới cũng không nói với cô hai, sợ bà ấy lo lắng tiêu tiền không muốn tới.
Cũng đúng như vậy.
Sau khi dẫn cô hai đến bệnh viện, bà ấy kiên quyết không muốn tiêu tiền.
Mặc kệ hai chị em khuyên bảo như thế nào, cuối cùng vẫn không muốn làm bất kỳ kiểm tra nào, cũng không muốn kê đơn thuốc đắt tiền, chỉ tiếp nhận thuốc nhỏ mắt rất rẻ.
Ngô Bình Tuệ và các bác sĩ đang thảo luận về bệnh tình.
Dung Hiểu Hiểu ở một bên nắm tay cô hai, nhỏ giọng trấn an.
Thật ra cô rất hiểu cô hai.
Thím Trần nói, có một số việc không nên từ chối, đẩy tới đẩy lui sẽ xa cách.
Nhưng cô hai không muốn các cô quá phí tiền, kỳ thật bởi vì coi các cô là con cháu trong nhà nên mới suy nghĩ cho các cô, mới không muốn mình trở thành gánh nặng.
"Đã nhiều năm như vậy, những chuyện nên thích ứng cô đều đã thích ứng, tiêu tiền oan uổng này làm cái gì." Bà Dung vỗ nhẹ tay Hiểu Hiểu, trên mặt đặc biệt vui mừng cười: "Chỉ cần các cháu đều tốt là được.”
Dung Hiểu Hiểu không tiếp tục khuyên bảo, mà theo lời cô hai đáp lại.
Có một số điều không cần phải vội vàng.
Quá sốt ruột cũng không làm được, không bằng để cô hai chậm rãi cảm nhận được cuộc sống trở nên dễ chịu, có lẽ cô ấy có thể thay đổi tâm tư.
Ra khỏi bệnh viện rồi đi đến bưu điện một lần nữa.
Sau khi gửi cho gia đình một phong thư, Ngô Bình Tuệ phải rời đi luôn: "Đại đội trưởng chỉ cho cháu hai ngày, chờ đến khi nông nhàn cháu sẽ lại đến thăm mọi người.”
Sau đó lại dặn dò em gái: "Em chiếu cố cô hai cùng Sửu Ngưu thật tốt, nếu gặp phải chuyện gì khó khăn thì đi tìm chị, chị giải quyết cho em.”
Dung Hiểu Hiểu gật đầu thật mạnh, quyết định sau này thật sự xảy ra chuyện đau đầu gì thì đi tìm chị hai.
Không giải quyết được phiền toái thì giao ra, vậy không phải tương đương với việc đã giải quyết phiền toái ha ha.
Logic này không có vấn đề gì.
Về phần đại đội bên chị hai có thể làm cái gì cũng không thể gấp gáp, dù sao cũng phải dành thời gian đi xem mới có thể quyết định.
Tiễn người lên xe.
Ngay sau đó ba người bọn họ lại trở về đại đội.
Một đường chạy mấy nơi, bà Dung đã sớm có chút buồn ngủ, Dung Hiểu Hiểu đưa bà ấy về nhà nghỉ ngơi trước, sau đó lại cùng Sửu Ngưu ra cửa.
“Cô họ, tạm biệt.”
Dung Hiểu Hiểu phất phất tay với hắn.
Nói thật, sự nghiệp của Sửu Ngưu còn lớn hơn cô.
Buổi sáng cùng nhóm bạn nhỏ cắt cỏ heo, buổi chiều lại đi nhặt củi, ba đứa nhỏ không lớn muốn nuôi sống bản thân thật sự hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí so với một ít người lớn còn mạnh hơn.
Tạm biệt thằng bé xong, Dung Hiểu Hiểu cũng phải đi phát triển sự nghiệp của mình.
Náo nhiệt xem thì thú vị, nhưng náo nhiệt cũng không thể mài làm cơm ăn.
Xem náo nhiệt đồng thời còn có thể ăn thịt một bữa, vậy mới gọi là người thắng cuộc.
Đầu tiên đến nhà đại đội trưởng, dây cước đã cho thuê ra ngoài, nhưng vẫn chưa dệt thành lưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận