Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 300. Chương 300

Đối với bà Chu, đây quả thực là một tin mừng lớn.
Tin mừng lớn này bắt đầu từ chiều hôm qua, đại đội Hồng Sơn đang chờ xem phim chiếu bóng, nhân viên ở thị trấn cũng đang chờ tan làm để về nhà ăn cơm.
La Đông và Đào Hồng cũng đang làm việc, dù thanh niên tri thức Dung không có mặt nhưng mọi người cũng đã sắp xếp công việc cho họ, nếu có chỗ nào họ không biết, nể mặt mũi của thanh niên tri thức Dung, các sư phụ xung quanh cũng sẵn lòng chỉ bảo.
Rốt cuộc, những sư phụ này cũng từng nhờ thanh niên tri thức Dung giải quết không ít rắc rối, giờ giúp đỡ đệ tử nửa vời của cô cũng là điều đương nhiên.
Rốt cuộc, họ cũng chỉ là chỉ bảo, chứ không chính thức nhận làm đệ tử.
La Đông làm việc rất chăm chỉ, cũng được lãnh đạo trong nhà máy để ý.
Chính vào ngày hôm này, khi sắp tan làm, hai người được xưởng trưởng nhà máy mời chuyện.
"Xưởng trưởng đấy! Thanh niên tri thức Dung ơi, đây là lần đầu tiên con rể nhà tôi trò chuyện với xưởng trưởng, thằng bé hào hứng đến nỗi miệng run rẩy." Bà Chu vui mừng đến nỗi giọng nói trở nên đặc biệt bén nhọn, Dung Hiểu Hiểu bị làm cho tỉnh ngủ, không còn chút buồn ngủ nào nữa.
Tai đau vì bị làm phiền, Dung Hiểu Hiểu ngoáy ngoáy lỗ tai: "Chỉ có vậy thôi à?"
"Tất nhiên không phải, điểm chính không phải ở đây." Bà Chu đặt đôi tay lên vai Dung Hiểu Hiểu, nếu không phải có chút e ngại, có lẽ sẽ lắc lư người đang đứng trước mặt, "Con rể tôi, con rể nhà tôi từ hôm nay sẽ trở thành một thành viên của nhà máy rèn, xưởng trưởng nói nó sẽ làm công nhân tạm thời trong một tháng, sau đó sẽ chính thức được nhận vào, làm công nhân kỹ thuật trong nhà máy."
Thực sự mà nói, nếu xưởng trưởng Hậu không giữ anh ta lại, cô còn ngạc nhiên hơn.
Không phải vì La Đông và Đào Hồng giỏi xuất sắc gì, dù họ có tốt đến mấy, bây giờ cũng chỉ mới bắt đầu, thậm chí không sánh kịp một số đệ tử mà các sư phụ lớn trong nhà máy đang dạy.
Cô có thể tự hào mà nói, lý do chính là vì cô tồn tại.
"Đào Hồng nhờ người chuyển lời, nói là hôm nay trước tiên phải đến nhà máy để hoàn thành thủ tục, tối nay sẽ đến để cảm ơn cô."
Bà Chu kéo tay cô, không ngừng nói, "Tối nay nhất định phải đến nhà tôi ăn cơm, hãy mang theo cô hai và Sửu Ngưu, tôi sẽ chiêu đãi cả nhà cô thật tốt."
Nhớ đến món ăn đặc biệt của bà Chu, bỗng dưng cảm thấy thèm, "Được, tôi sẽ mang theo thịt lợn."
"Không cần, không cần, các cô cứ đến tay không là được, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, tối nay sẽ kho một nồi thịt kho tàu lớn!" Bà Chu cười đến mắt cũng nhắm lại.
"Người đưa tin đã mang đến cho chúng tôi một miếng thịt lợn to, cùng với hai nửa tai lợn, đều là do nhà chồng con gái tôi gửi đến, nói là nhất định phải mời cô ăn một bữa thật ngon."
Nếu tính ra thì bà ta cũng được dính ánh sáng của thanh niên tri thức Dung.
Nhưng bà ta rất thích điều này, ước gì còn được dính thêm vài lần nữa.
Tuy rằng con rể bây giờ chuyển vào nhà máy cũng chỉ là công nhân tạm thời, nhưng công nhân tạm thời chỗ này chuyển sang công nhân tạm thời chỗ khác không có gì khác biệt sao?
Công nhân tạm thời ở nhà máy đồ chơi làm những công việc thô sơ, ai cũng làm được, thực sự muốn tìm người thay thế thì quá dễ dàng.
Mặc dù chỉ là công nhân tạm thời nhưng đó cũng là công nhân có kỹ thuật.
Hơn nữa, công nhân tạm thời chỉ làm một tháng, chỉ cần không có lỗi lầm gì ở giữa thì chắc chắn sẽ trở thành công nhân chính thức.
Một khi đã trở thành công nhân chính thức, không nói gì khác, lương chắc chắn có thể tăng lên gấp đôi.
Sau đó từ từ thi lên cấp, không mấy chốc đã hoàn toàn bỏ xa người khác, lương nhận vào tay mỗi năm chỉ có thể nhiều hơn.
Lại nói, công nhân kỹ thuật không giống như các loại công nhân khác, không phải là người nào cũng có thể thay thế, thực sự đạt đến một mức độ nhất định, thậm chí nhà máy cũng phải tạo điều kiện cho đấy.
Còn một điều nữa khiến bà Chu rất phấn khích.
Con rể có thể thành công như vậy, cũng nhờ có bà ta, nếu không phải do bà ta mở lối, nhà họ Đào chẳng thể tìm được con đường tốt như vậy.
Sau này con rể càng thành công, gia đình họ càng biết ơn bà ta.
Nghĩ lại những thời gian gần đây, thực phẩm như thịt lợn, lương thực, đồ dùng hàng ngày, v.v., luôn được gửi đến.
Bà ta thậm chí còn cười tỉnh trong giấc mơ. "Nhà thông gia cũng nói sẽ đến đại đội trong vài ngày tới, lúc đó tôi nhất định phải cảm ơn cô nhiều.”
“Theo tôi, thanh niên tri thức Dung nên nhận bọn chúng làm đệ tử luôn, còn có thể nhận được nhiều quà biếu nữa. Có hai đệ tử, sau này cũng có thể giúp đỡ nhiều việc nhà cho cô. Tôi nhìn sân nhà cô hai cô cũng cần sửa chữa, cứ dứt khoát nhờ bọn chúng giúp đỡ luôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận