Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 179. Chương 179

Loại đạo lý lớn mà hắn đã thường xuyên treo ở bên miệng.
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn treo ở bên miệng, sự thật chứng minh điều này không dễ dàng, nhất là sau khi thật sự trải nghiệm được phần vất vả này, cái loại đạo lý lớn này hắn ngay cả nói cũng nói không nên lời.
Kết quả, nữ nhân ngốc trước mặt này lại còn nói rõ ràng.
Phòng Cao Dương cắn răng, hắn nắm lấy tay Ngô Bình Tuệ: "Bình Tuệ, cô chắc cũng biết tâm tư của tôi đối với cô, lúc chúng ta ở trường cũng đã là tình hữu nghị cách mạng, hiện giờ tới đại đội Nam Vọng, tất nhiên phải nâng đỡ lẫn nhau, lúc trước giữa chúng ta phát sinh một ít hiểu lầm, nhưng điều này cũng không thể ảnh hưởng."
"Tình hữu nghị cách mạng"
“Thì ra bọn họ là một đôi nha!”
"Tôi đã nói bọn họ không thích hợp, ban đầu thanh niên tri thức Phòng còn giúp thanh niên tri thức Ngô xách hành lý, hai người bọn họ còn là người đến từ cùng một nơi, thì ra còn lén lút làm đối tượng."
"Hiểm thật, nói ra rồi, tôi vừa rồi còn nghĩ có nên cầu hôn cho cháu trai nhà mẹ đẻ hay không."
Phòng Cao Dương cố ý nói ra những lời này, căn bản không hạ thấp âm lượng, để cho mọi người làm việc xung quanh đều nghe được.
Mặc kệ Ngô Bình Tuệ có nguyện ý hay không, chỉ cần chứng thực việc này, vì thanh danh của mình, Ngô Bình Tuệ cũng chỉ có thể cắn răng nhận.
Lần này, ruộng đồng lập tức trở nên náo nhiệt.

Tần Tuyết Hoa đưa Dung Hiểu Hiểu đi một vòng xung quanh, còn chuyên môn chọn chỗ râm mát để đi: "Đợi lát nữa mặt trời mặt trời lớn, em cứ về phòng nghỉ ngơi đi, làn da trắng như vậy cũng đừng để rám nắng nữa.”
Dung Hiểu Hiểu nhịn không được cúi đầu nhìn cổ tay mình.
Thật ra cô thật sự không tính là đặc biệt trắng trẻo, nhưng so với người nông dân mỗi ngày phơi nắng làm việc, cô quả thật trắng hơn không ít: "Công việc nuôi heo không cần phơi nắng, về quê lâu như vậy cũng không đen.”
"Hiểu Hiểu, em thật thông minh, lại còn có thể nuôi heo."
Trên đường đi, Tần Tuyết Hoa nói không ít chuyện của đại đội nhà mình, cũng không ít lần hỏi thăm chuyện của đại đội Hồng Sơn, nghe nói Hiểu Hiểu làm việc trong chuồng heo, đừng nói có bao nhiêu kinh ngạc.
Những người nông dân người nào không biết sự quan trọng của cánh đồng, ai mà không biết về sự quan trọng của heo.
Công việc nuôi heo cũng không phải là việc người bình thường có thể làm, cho dù có thể nuôi heo, nhưng nếu người đại đội không tin tưởng được, vậy tuyệt đối sẽ không giao công việc quan trọng như vậy ra ngoài.
Đại đội Hồng Sơn coi trọng em gái thanh niên tri thức Ngô như vậy, đó nhất định là rất có năng lực.
Nhịn không được lại nghiêng đầu đánh giá cô một chút.
Nhìn thật văn tĩnh, vừa nhu thuận lại văn nhược, nghĩ đến đọc sách chắc là rất lợi hại, còn học được tay nghề nuôi heo.
Đang muốn nói cái gì đó, có một bà thím chạy tới, tò mò hỏi: "Thanh niên tri thức Dung, chị gái cô khi nào làm rượu mừng hai chị em các cô nhiều tiền như vậy, vậy cô phải chuẩn bị không ít của hồi môn đi.”
"Rượu mừng?"
"Bà nội Ma Tử, bà nói cái gì vậy." Tần Tuyết Hoa không vui khi nghe bà ta nói như vậy, nhất là còn điểm danh chuyện tiền: "Số tiền đó, hai chị em khẳng định phải gửi về nhà, nào dám mang theo nhiều tiền như vậy trên người?"
Cô ấy cũng không biết hai chị em có thể gửi hay không.
Chỉ là nói như vậy, cũng đỡ phải có người đánh chủ ý với các cô, xem như là một phần hảo tâm.
Điểm chú ý của Dung Hiểu Hiểu lại không ở chỗ này, cô nhíu mày: "Chị hai cũng chưa từng nói qua rượu mừng gì, không biết bà nghe được tin tức này ở nơi nào?"
"Ồ, vậy chị hai cô giấu rất kín nha."
"Bà nội Ma Tử, bà cũng đừng nói bậy bạ." Lại có một chị gái đi tới: “Không phải thanh niên tri thức ngô vừa rồi đã phủ nhận sao? Người ta chỉ là bạn học mà thôi, đâu phải đối tượng, bà cũng đừng làm ô uế thanh danh cô gái người ta.”
Chị gái này mua không ít vải ở chỗ em gái thanh niên tri thức Ngô.
Nể mặt số vải kia cũng phải vì thanh niên tri thức Ngô nói một câu.
"Tôi cũng không nói cái gì." Bà nội Ma Tử bĩu môi: "Thanh niên tri thức Phòng kia đã thẳng thắn, nếu giữa bọn họ thật sự không có việc gì, thanh niên tri thức Phòng có thể nói bậy sao."
"Chị Tần." Dung Hiểu Hiểu đột nhiên mở miệng.
Tần Tuyết Hoa vội vàng đáp một tiếng: "Hiểu Hiểu, em yên tâm, chị khẳng định không để cho người ta nói lung tung, chuyện không có chính là không có, làm sao có thể để cho người ta oan uổng?"
Cô ấy không rõ chân tướng, nhưng nếu thanh niên tri thức Ngô cũng đã mở miệng phủ nhận, vậy cô ấy khẳng định đứng về phía hai chị em vô điều kiện.
Dung Hiểu Hiểu lại không nói cái này, cô chỉ hơi nhếch khóe miệng: "Kỳ thật em còn có một số vải chưa xử lý xong, không biết có thể phiền chị Tần giúp em xử lý hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận