Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 162. Chương 162

Cho nên Thịnh Tả Nguyên đánh chủ ý đánh vào cô ấy.
Mà kế toán Viên cũng bởi vì quan hệ của con gái, không thể không lựa chọn thỏa hiệp, đưa tiền tặng điểm, làm cho cuộc sống của Thịnh Tả Nguyên càng thêm tốt hơn một chút.
Nhưng cuối cùng…
Rõ ràng hai người đều đã đính hôn, mắt thấy sắp làm rượu mừng kết hôn, kết quả Thịnh Tả Nguyên không biết từ lúc nào đã cùng con gái của một cán bộ trong trấn thông đồng với nhau.
Nội dung nguyên bản của tiểu thuyết Dung Hiểu Hiểu nhớ không quá rõ ràng.
Đặc biệt là về một số cảnh đóng phụ.
Nhưng bây giờ cô nhớ ra.
Kết cuộc của Viên Hinh rất thảm.
Con gái của cán bộ là một người có lòng ghen tị rất mạnh, rõ ràng là cô ta chen chân vào, lại hận chết cả nhà Viên Hinh.
Một lần cãi vã, cô ta hung hăng đẩy Viên Hinh một cái, thế cho nên Viên Hinh ngã mạnh xuống đất, sau đó hạ thân chảy đầy máu đỏ.
Viên Hinh sinh non.
Không đến một ngày, toàn đội tất cả mọi người đều biết Viên Hinh chưa kết hôn đã có con của Thịnh Tả Nguyên, còn bị người ta đánh đến sinh non.
Rõ ràng cô ấy mới là người chịu ủy khuất.
Nhưng trong những ngày tháng sau đó, cô ấy phải đối mặt với quá nhiều tin đồn, làm cho cô ấy và gia đình luôn sống trong sự chỉ trích của người ngoài.
Hơn nữa người vợ mà Thịnh Tả Nguyên cưới vẫn không ngừng quấy rối, bức bách Viên Hinh nhảy xuống sông trong một đêm nào đó.
Bởi vì nhớ tới những tình tiết này, tâm tình Dung Hiểu Hiểu trở nên rất nặng nề.
Nhà vợ tương lai của Thịnh Tả Nguyên có chút thế lực, hơn nữa cô ta là một cô ta lại đặc biệt hay ghen, không chỉ ép Viên Hinh đi vào đường cùng, ở trong cốt truyện phía sau cũng không ngừng nhắm vào Bạch Mạn.
Trong thế giới đầu tiên, Bạch Mạn sống thê thảm một phần nguyên nhân chính là bởi vì vợ chồng này.
Mà ở thế giới Bạch Mạn trọng sinh, người nọ cũng nhiều lần quấy rầy nhằm vào Bạch Mạn, nhưng cũng may đây một quyển sách trọng sinh sảng văn.
Cuối cùng Thịnh Tả Nguyên và bà xã tương lai của hắn kết thúc sẽ không quá tốt.
Nhưng Bạch Mạn có thể có cơ hội sống lại, mà Viên Hinh thì không.
Cho nên hy vọng cô ấy sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Thịnh Tả Nguyên, đừng lún quá sâu.
Viên Hinh là một cô gái rất táo bạo.
Có lẽ do được người trong nhà sủng ái, cô ấy cũng biết thẹn thùng, nhưng cũng sẽ không bởi vì thẹn thùng mà che giấu tình cảm của mình, bằng không cũng sẽ không bị nhiều người của đại đội nhìn ra cô ấy có hảo cảm với Thịnh Tả Nguyên.
Không giống những người khác, cho dù cũng có ý tứ này, lại đều đặc biệt hàm súc, sợ bị nhìn ra cái gì đó.
Nhưng cô ấy thì khác.
Cô ấy dám ở trước mặt những người khác, chủ động nói chuyện với Thịnh Tả Nguyên, cũng dám giúp Thịnh Tả Nguyên làm việc khi mọi người trêu ghẹo.
Tương tự như vậy, cô ấy cũng dám theo đuổi tình yêu trước mặt đại đội.
Viên Hinh chạy đến chỗ làm việc, đứng trên sườn núi, cô ấy tràn đầy tình yêu nhìn người đang làm việc phía trước, hai tay đặt bên miệng, lớn tiếng hô: "Đồng chí Thịnh Tả Nguyên, anh có muốn làm đối tượng với tôi không?"
“…”
“…”
“…”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây đều cho choáng váng.
Họ có bị ảo giác không?
Gần như đồng thời, bọn họ chuyển tầm mắt vào trên người đồng chí Thịnh Tả Nguyên.
Lúc này khuôn mặt hắn đã đen như mực.
Bày tỏ tình yêu trước mặt mọi người, đối với hắn mà nói chẳng những không phải là một chuyện đáng để cao hứng, mà còn là chuyện cực kỳ mất mặt.
Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ ở bên Viên Hinh.
Vừa nghĩ đến mình sẽ trở thành đề tài nói chuyện trong miệng những người khác, hắn đã cảm thấy cực kỳ chán ghét, ngay cả sự chán ghét trong ánh mắt cũng không thèm che giấu.
Viên Hinh lại không chú ý tới, cô ấy nhanh chóng nhảy xuống ruộng, một đường chạy đến trước mặt Thịnh Tả Nguyên: "Đồng chí Thịnh Tả Nguyên, anh cảm thấy thế nào?"
Thịnh Tả Nguyên lạnh lùng nói: "Đồng chí Viên Hinh, tôi và cô cũng không lén lút qua lại, không rõ tại sao cô lại nói những lời này, cô làm như vậy khiến tôi cảm thấy vô cùng phiền phức, xin cô thận trọng lời nói.”
Mặt Viên Hinh cứng đờ: "Không, không phải anh cũng thích tôi sao?"
Thịnh Tả Nguyên lạnh lùng cự tuyệt: "Không thích, mời cô rời khỏi đây.”
Im lặng
Lại là một trận trầm mặc.
Nếu vừa rồi Viên Hinh cao giọng bày tỏ tình yêu khiến mọi người kinh ngạc, vậy thì bây giờ chính là không nói nên lời.
Nếu không thích, tại sao lại để Viên Hinh giúp đỡ làm việc.
Hóa ra những nỗ lực của người ta là một chuyện không biết xấu hổ
Mà lúc này, Dương Quyên ở một bên trực tiếp nhấc lên một khối phân bón, trực tiếp nện lên mặt Thịnh Tả Nguyên, mắng thối một câu: "Mẹ nó, không hổ là người ngủ chung phòng với Vệ Đông, đều là tiện nhân."
Cao Liêu, Trần Thụ Danh cùng ngủ chung một phòng, … một đám nam thanh niên tri thức cảm thấy mình rất ủy khuất: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận