Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 81. Chương 81

Chương 81
"Ôi chao, cô nói thì nói, đừng vẽ nữa." Mã bà bà vẫn đau đớn nhìn quyển sổ trong tay cô, câu chuyện này dễ nghe thì dễ nghe, nhưng tại sao lại vừa nói vừa vẽ lung tung trên sổ, cho dù không phải đồ của mình cũng cảm thấy lãng phí.
“Bà Mã, bà nghe thì nghe, không nghe cũng đừng xen vào.”
“Thanh niên tri thức Dung, cô mau nói tiếp, cuối cùng ba cô được chọn sao?”
“Khẳng định được chọn, ba thanh niên tri thức Dung hiện tại không phải đang làm việc ở xưởng cơ khí sao?”
Dung Hiểu Hiểu nhẹ nhàng cười cười, lại lắc đầu: "Ông ấy không được chọn.”
Trong số hàng trăm người chỉ có mười người được chọn.
Cơ hội này quá nhỏ.
Nhưng ba Dung lại nói chuyện lần này đã ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc đời ông.
“Làm sao lại không được chọn?”
“Chẳng lẽ không phải, vậy cuối cùng sao ba cô đi nhà máy cơ khí được.”
Đáp án này khác với suy nghĩ của các bà, ngược lại càng làm cho các bà tò mò.
"Không được chọn là điều tất nhiên, ba cháu nói ông ấy không có bằng tốt nghiệp, không có kỹ thuật, người khác dựa vào cái gì mà chọn ông ấy" Dung Hiểu Hiểu nói: "Những người được chọn hoặc là văn bằng cao hơn ông ấy, hoặc là năng lực làm việc mạnh hơn ông ấy, thậm chí có một số bởi vì trong nhà là nghệ nhân cho nên mới được đặc biệt tuyển chọn, mặc kệ so sánh từ điểm nào, ông ấy đều kém bọn họ.”
Chị Phương gật gật đầu: "Cô nói như vậy cũng có chút đạo lý, nếu chọn một người mà phương diện nào cũng kém hơn, ai sẽ cam tâm!"
"Cũng đúng." Những người xung quanh nhao nhao gật đầu.
Không nói đến những nơi khác, lấy đại đội của bọn họ mà nói.
Nếu một người kém hơn bọn họ làm đại đội trưởng, vậy ai sẽ vui vẻ
"Tuy rằng không được chọn, nhưng ba lại hiểu rõ một chuyện." Dung Hiểu Hiểu hơi ngẩng đầu, nhớ lại vẻ mặt của ba Dung khi đó.
Rõ ràng là nửa đêm, trong ánh đèn xám xịt lại có thể thấy rõ hào quang trong mắt ông ấy.
Cô nhẹ giọng nói: "Ông ấy nói, ông ấy không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy một lần nữa, cơ hội lần này không nắm bắt được, lần sau nhất định phải nắm chặt, từ ngày đó ông ấy bắt đầu đến lớp xóa mù chữ trong nhà máy học tập, chờ sau khi biết chữ lại đọc tất cả sách có thể mượn được về phương diện máy móc, lại mượn quan hệ của ông bà ngoại đi chào hỏi mấy sư phụ lâu năm của xưởng cơ khí."
Một vài câu ngắn kể về những năm khó khăn của ông.
Cho tới bây giờ ông chưa bao giờ phàn nàn về khoảng thời gian gian đó, nhưng mẹ đã từng nói, khoảng thời gian đó chưa bao giờ nhìn thấy ông ấy nhàn rỗi, không phải đi làm thì là học tập, hoặc là đến nhà sư phụ cũ giúp đỡ làm việc, hy vọng đối phương có thể dạy cho ông ấy một chút bản lĩnh thật sự.
Dạy hết cho đệ tử thầy chết đói.
Nếu không phải con trai hoặc thân thích của mình, ai dám đem bản lĩnh thật sự của mình giao ra ngoài
Nhưng hết lần này tới lần khác ba Dung thật sự đã bái được một sư phụ, không phải dựa vào hoa ngôn xảo ngữ, mà là một phần chân thành cùng kiên định.
"Sau khi học được một ít kỹ thuật cơ khí, ba lại chờ thêm một cơ hội nữa, lúc này ông ấy không dựa vào bằng cấp, cũng không phải nhân mạch, mà là một tay nghề làm cho người của xưởng cơ khí rất hài lòng." Dung Hiểu Hiểu cười: "Cứ như vậy, ba trở thành công nhân hàn rèn cấp một của xưởng cơ khí.”
Dứt lời, xung quanh không có ai mở miệng ngay lập tức nữa.
Tất cả mọi người thần sắc như có điều suy nghĩ, có một loại cảm xúc không giải thích được hiện lên trong lòng các bà, rồi lại không rõ rốt cuộc đó là cái gì.
Mà lúc này, Dung Hiểu Hiểu cho các bà đáp án.
Cô giơ quyển sổ trong tay lên, trên quyển sách vẽ một ít hình ảnh khiến các bà không hiểu: "Ba cháu nói ông ấy bỏ lỡ một cơ hội, lại may mắn gặp được lần thứ hai, nhưng ông ấy không xác định chúng cháu cũng có thể có vận may như ông ấy hay không, cho nên khi cháu và anh trai chị gái nghỉ ngơi, ông ấy sẽ chủ động dạy chúng cháu một ít kỹ thuật về hàn rèn.”
Bà Mã nghĩ cô đang vẽ bậy.
Trong thực tế, cô đang vẽ một số bản đồ cơ khí.
Về phần đây rốt cuộc có phải là do ba Dung dạy cô hay không.
Cô chỉ có thể nói chút lời thật thật giả giả ngược lại càng thêm chân thật.
Nhưng có một điều đúng.
Đó chính là cô thật sự biết một ít kỹ thuật cơ khí.
Đây cũng là do kiếp trước ban cho.
Bị cuộc sống ép buộc, không có kỹ năng thực sự không thể kiếm sống.
Mặc dù những công việc cơ khí này chỉ học được một chút lông da, nhưng khả năng lớn nhất của cô cũng không nằm ở đây.
Khả năng lớn nhất của cô là vẽ bánh lớn.
"Chờ một chút" Vương Quế Chi đột nhiên đứng lên: "Ý cô là cô biết rèn.”
“Nếu cô có thể rèn, vậy muốn vào nhà máy không phải rất dễ dàng sao.”
"Ôi chao, thanh niên tri thức Dung à." Bà Chu lần này ngay cả hạt dưa cũng không quan tâm, nắm lấy tay Dung Hiểu Hiểu, đặc biệt nhiệt tình nói: "Cháu nói hai chúng ta có phải đặc biệt có duyên hay không, cháu vừa mới vào đại đội hai chúng ta liền được chia làm việc ở một tổ, lúc đó bà nhìn cháu đặc biệt thích, nếu không tối nay cháu đến nhà bà nói chuyện."
Tại sao lại nhiệt tình như vậy
Còn không phải vì tay nghề của thanh niên tri thức Dung sao.
Tựa như Dung Thủy Căn nghĩ, học chút kỹ thuật không phải chuyện xấu, chẳng may con trai bọn họ cũng gặp được cơ hội như Dung Thủy Căn, vậy có phải cũng có thể có phần thắng được chọn hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận