Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 112. Chương 112

Chương 112
Nói xong liền bẻ ngón tay lên: "Cô nhìn xem, kiếm công điểm do nữ nhân làm, làm việc nhà cũng là nữ nhân, sinh con vẫn là nữ nhân, nuôi đứa nhỏ khôn lớn lại là nữ nhân, cô nói nói xem đàn ông như vậy thì được cái gì, có mặt đẹp cũng không thể làm cơm ăn.”
Dung Hiểu Hiểu nghe được liên tục gật đầu: "Chu bà bà, bà nói quá đúng rồi."
Thật sự rất có đạo lý nha.
Nếu mình có thể ăn no uống đủ nuôi một khuôn mặt đẹp trai ăn cơm trắng cũng không phải là không được.
Nhưng hiện tại mình cũng phải nghĩ hết cách để lười biếng, lại tìm một người đàn ông không thể làm việc, những ngày đó quả thực không có cách nào sống nha.
Quả nhiên, người từng trải luôn có thể ngộ ra một số đạo lý lớn của nhân sinh.
Có tuấn tú đến đâu thì thế nào.
Người đàn ông như vậy đều là mây khói, còn chưa thơm như gây dựng sự nghiệp.
"Đúng vậy, có khi nào tôi nói không có đạo lý chưa." Bà Chu ưỡn ngực ngẩng đầu, hoàn toàn quên đi bộ dạng thảm thiết ngày hôm qua: "Tôi nói đều là đạo lý lớn, đều làm chuyện tốt, nếu ngày hôm qua tôi không nháo ra như vậy, làm sao có thể giải cứu ra một đống người."
Thanh niên tri thức Thái, La Bảo Quân, nếu không nhờ bà ta sợ là còn bị lừa, còn có thể bị lừa gạt cả đời.
Bà ta đây chính là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp.
"Khen bà vài câu bà đã thở gấp lên." Bà cụ La nhìn bà ta: "Động tác trên tay đừng dừng lại, nhanh chóng đan xong lưới đánh cá.”
"Được rồi, bà cứ yên tâm đi, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ." Bà Chu kéo sợi cước đến bên cạnh, ngón tay nhanh chóng dệt lưới đánh cá.
Đang dệt lại cảm thấy có chút không thích hợp.
Không phải hai người làm việc cùng nhau sao?
Tại sao bây giờ lại trở thành bà ta làm việc một mình.
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn thanh niên tri thức Dung đang uống trà, vừa vặn hai mắt đối diện, đối phương cho bà ta một nụ cười thật lớn.
“…”
Quên đi, một mình làm thì một mình làm, nếu không nhờ thanh niên tri thức Dung lấy ra dây cước, đại đội bọn họ cũng không có khả năng ăn thịt cá vào ngày này.
Dệt lưới đánh cá không khó, nhưng vì chiều dài, bà Chu mất ba ngày làm một mình mới xong.
Dung Hiểu Hiểu cũng đi theo giám sát ba ngày.
Cũng may ba ngày nay trời mưa, bên ngoài cũng không có việc gì.
Chờ cơn mưa dừng lại, lưới đánh cá của bọn họ cũng được dệt xong.
"Thời gian này rất tốt, sau cơn mưa, nước dưới đáy sẽ đục, rất thích hợp cho việc đánh cá." Dung Hiểu Hiểu lúc này đang đứng ở bờ sông, bên này đã sớm xác định chỗ kéo lưới xong.
Nước sông dâng lên cao hơn trước khi trời mưa một chút, trên mặt nước thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một ít gợn sóng cá làm ra, làm người ta nhìn thấy nhịn không được chảy nước miếng.
"Hiện tại có thể hạ lưới chưa?"
“Sẽ có cá vào lưới không nhỉ?”
"Chắc là có thể đi, cá trên sông không ít, ít nhiều có thể bắt được một chút."
Không chỉ có Dung Hiểu Hiểu, bên bờ sông đã tụ tập không ít người.
Kỳ thật thời gian tốt nhất để xuống lưới là ban đêm, ban ngày sẽ thu, nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên xuống lưới, đối với người của đại đội ít nhiều cũng có chút ý nghĩa, cho nên đã đổi thời gian thành ban ngày thả, ban đêm thu.
Người hạ lưới là hai người già có tuổi trong đội.
Thuộc nhóm mấy ông lão có thể làm việc, nhưng không làm được công việc nặng nhọc mệt mỏi.
Vừa vặn phù hợp để thả lưới vào ban ngày.
Bước thả lưới rất đơn giản, một người đứng một bên, người hai bên dắt hai sợi dây, bên này thu dây bên kia sẽ thả dây, kéo lưới đánh cá dài năm thước ra ở giữa mặt sông, sau đó buộc dây trong tay vào gốc cây ven sông, để yên tới tối là được.
Thả lưới xong hai ông lão có thể nghỉ ngơi, cũng có thể ở trên bờ sông xúc ốc ruộng.
Bởi vì đây là lần đầu tiên xuống lưới, cho nên dưới lưới buộc đá bên ngoài cũng không có buộc cào trúc, bằng không lúc kéo lưới cào trúc ở dưới sông, cũng có thể thu hoạch một ít động vật có vỏ.
Đây đều là những thứ tốt.
Lúc xuống lưới, xung quanh cũng không quá huyên náo, cho dù là nói chuyện cũng sẽ hạ thấp âm thanh, sợ quấy nhiễu mấy ông cụ xuống lưới.
Chờ hai đầu dây buộc vào gốc cây, xung quanh mới náo nhiệt hẳn lên.
"Thế là xong à."
“Phải đợi bao lâu ah, ngày mai có phải là chúng ta đã có thể ăn cá không?”
Vừa nghe thấy ăn cá, bọn nhỏ xung quanh lập tức nhảy dựng lên, trên khuôn mặt nhỏ bé nở nụ cười, hô to ăn cá.
"Trước đừng cao hứng, cũng không biết có thể bắt được hay không."
Bí thư La cầm một tẩu thuốc gõ vào đầu người này: "Không biết nói thì đừng nói chuyện, khẳng định có thể bắt được, không tin buổi tối anh đến xem một chút.”
Người nọ bị đánh ôm đầu, ngượng ngùng cười nói: "Là tôi nói bậy, tôi cũng tin ngài, buổi tối khẳng định có thể bắt được cá."
Ai không muốn mắt được cá chứ.
Nếu có cá, ngày mai đại đội có thể ăn thịt cá tập thể.
Tất cả mọi người trông mong nhìn chằm chằm vào mặt sông, mong cho nhanh chóng đến buổi tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận