Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 190. Chương 190

Rõ ràng nhất những chuyện thối nát của nhà bọn họ, một khi Giản Châu đi trấn làm việc, không cần nghĩ cũng biết những người nhà hắn nhất định sẽ đánh chủ ý với hắn.
Giản Châu trào phúng cười cười: "Bộ dạng bọn họ giậm chân lại không lấy đượ gìc, cậu không cảm thấy rất buồn cười sao?"
Nghiêm Ba nhíu nhíu mày: "Anh có từng nghĩ tới cùng bọn họ hoàn toàn tách ra không cần phải dây dưa nữa, buông tha bọn họ kỳ thật cũng là buông tha cho chính mình, anh cũng nên suy nghĩ đến cuộc sống sau này của mình.”
Hắn mơ hồ nhớ rõ hoàn cảnh mình lần đầu tiên nhìn thấy Giản Châu.
Cũng ở trong núi sâu này.
Khi đó hai người bọn họ đều còn rất trẻ, đều là vì no bụng mà không thể không mạo hiểm vào trong núi.
Hắn vận khí tốt một chút, sau khi vào núi không đụng phải dã thú hung mãnh ngược lại đụng phải Giản Châu.
Lúc đó Giản Châu còn chưa trưởng thành đang đối đầu với một con chồn.
Lông chồn cũng không nắm được, trên mặt lại bị cào ra mấy vết máu, dọa hắn sợ tới mức cho rằng người này sắp chết.
Lo lắng người sẽ chết ở trong núi sâu, hắn cũng không quan tâm đến đi tìm thức ăn nữa mà đi theo Giản Châu, một lần đi theo này cũng đã bảy tám năm.
Mà Nghiêm Ba đời này cảm thấy may mắn nhất chính là quyết định này.
Chẳng những lấp đầy bụng mình, còn làm cho cuộc sống trong nhà tốt hơn không ít so với ban đầu.
Cho nên đời này Nghiêm Ba cảm tạ nhất chính là Giản Châu.
Cũng hy vọng hắn đừng rơi vào vũng bùn Giản gia, nên vì mình tính toán.
Giản Châu cái gì cũng không nói, trực tiếp duỗi chân đạp mông anh ta: "Dài dòng, nhanh chóng nâng đi đổi tiền, tiền đến tay trong lòng mới vững vàng, vì chuyện công việc tôi cũng phải chạy lên trấn nhiều hơn, cậu cho rằng tôi rảnh rỗi không có việc gì nên thích dây dưa với bọn họ."
Nghiêm Ba bật cười một tiếng, tiếp tục nâng heo rừng lên đường: "Đúng rồi, anh Giản, tôi thấy thanh niên tri thức mới tới đối với anh rất tốt, bộ dạng tốt tính tình cũng tốt, nếu cô ấy có thể làm chị dâu tôi cũng không tệ lắm.”
Giản Châu nhe răng: "Cậu có tin nếu cậu lại nói tôi sẽ cho cậu mấy cước nữa không?"
Nghiêm Ba lại cười ha ha vài tiếng.
Giản Châu hừ hừ, cũng không phản ứng với anh ta nữa.
Thanh niên tri thức mới tới
Một đồng chí nữ bụng đầy tham vọng, dính vào cô ấy, cảm thấy mình đặc biệt nhỏ bé.
Người như vậy, làm sao có thể cùng một đường với hắn.

Sau khi gặp được Giản Châu, hai người Dung Hiểu Hiểu cũng không tiếp tục hái mộc nhĩ nữa, mà rất nhanh đã xuống núi.
Một đường này, bà nội Ma Tử càng ngày càng thích thanh niên tri thức Dung.
Tuy rằng hái được không ít nho rừng, nhưng thịt lợn rừng thanh niên tri thức Dung lại một chút cũng không muốn, toàn bộ đều cho bà ta.
Làm sao nho rừng có thể được so sánh với thịt lợn.
Sau khi xuống núi, bà ta lại đổ hết nho rừng trong giỏ của mình bỏ vào giỏ thanh niên tri thức Dung: "Ăn không hết cũng không sao, cô cứ đi tìm Tần Tuyết Hoa, hương vị mứt cô ta làm ra thật sự không kém.”
Về phần Tần Tuyết Hoa có thể hỗ trợ hay không.
Người khác nói không chừng, nhưng thanh niên tri thức Dung nhờ cô ta nhất định sẽ giúp.
Dung Hiểu Hiểu không cự tuyệt, sau khi cảm ơn lại nói: "Hai ngày nay tôi sẽ không rảnh chạy lên trấn, chờ trước khi trở về sẽ đưa vải vóc cho đại đội trưởng, nếu thím thích thì phải đi chọn càng sớm càng tốt.”
"Được rồi, tôi nhất định sẽ đi càng sớm càng tốt" Bà nội Ma Tử cười với vẻ mặt sáng lạn.
Bà ta đặc biệt xin nghỉ, lại tốn mấy tiếng đồng hồ đi leo núi, còn chịu đau thịt đưa nho rừng thuộc về mình ra ngoài.
Bà ta làm điều này để làm gì.
Còn không phải là vì để thanh niên tri thức Dung buông miệng sao.
Quả nhiên mọi người nói rất đúng, thanh niên tri thức Dung này chính là một đồng chí tốt lại hào phóng.
Cứ như vậy, Dung Hiểu Hiểu thu hoạch lớn trở về nơi ở tạm thời.
Lúc này cũng đã đến giờ xuống công, Tần Tuyết Hoa vừa mới cất quần áo phơi nắng xuống, đã nhìn thấy thanh niên tri thức Dung mang giỏ trúc đi vào sân.
Không cần nhìn cái gì trong giỏ trúc, cô ấy đã cười nói: "Có phải bà nội Ma Tử dẫn em đi hái nho rừng không, người kia còn nghĩ mình giấu kín, nhưng trong đại đội ai mà không biết bà ta phát hiện mấy gốc cây nho rừng ở trên núi chứ."
Nhưng quá lười đi giày vò, cho nên mới không có ai tranh giành với bà ta.
Con đường vào núi sâu không dễ đi, đi về cũng mất ba bốn tiếng đồng hồ, tốn thời gian này đi hái nho rừng thật sự quá không cần thiết.
"Bà thím ấy coi trọng cháu trai, thằng nhóc há mồm la hét, đừng nói là dành ba bốn tiếng đi vào núi sâu hái nho, cho dù lên núi đao xuống biển lửa bà ta cũng không chút do dự."
Dung Hiểu Hiểu đặt giỏ xuống: "Chị Tần cũng biết nho rừng mọc ở đâu sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận