Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 216. Chương 216

Nói là nói như vậy, nhưng cũng không đến mức cả nhà đều giẫm lên người Dung Chính Chí sống qua ngày chứ.
Sợ là ngoại trừ Lưu Thúy Phượng ra, ai cũng không hiểu.
Dung Hiểu Hiểu nghe xong náo nhiệt một hồi thì chào hỏi rời đi.
Lúc rời khỏi đại đội Nam Vọng, cô chỉ mang theo một chút đồ, chờ đến lúc đi đường vòng đi tỉnh thành, đầu tiên là thanh lý ra ngoài một phần ba vải vóc còn sót lại trong không gian, sau đó lại mua sắm trắng trợn ở cung tiêu xã.
Trong túi lớn bây giờ cái gì cũng có.
Càng làm cho cô cảm thấy an tâm chính là ở trong không gian còn giấu hơn bốn trăm đồng.
Đặt ở đâu cũng không an toàn bằng ở trong không gian.
Lần này đi theo Bạch Mạn uống chút canh, tăng tài sản lên gấp hai ba lần, trừ bỏ một phần để lại cho chị hai, lúc cô ở tỉnh thành còn mua không ít đồ, hiện tại trong tay còn có hơn bốn trăm năm mươi đồng tiền mặt cùng với một ít phiếu thường dùng.
Gia sản phong phú, khi đi đường cũng có thể thẳng lưng một chút.
Nếu thật sự gặp phải chuyện gì, cũng sẽ không bởi vì không có tiền mà hoảng hốt.
Dung Hiểu Hiểu thật sự không muốn trải nghiệm một lần nữa, loại cảm giác này quá khó chịu, cũng chính bởi vì như thế nên kiếp trước cô mới có thể dành phần lớn thời gian để tích góp tiền.
Khiêng túi lớn đi ra, vừa mới rẽ một cái đã nhìn thấy hai người đứng phía trước.
Khoảng xách có chút xa, nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn tư thế bọn họ kề sát, hiển nhiên không phải quan hệ bạn bè bình thường.
Dung Hiểu Hiểu đột nhiên có chút buồn cười, lúc này mới trở về đã gặp phải không ít chuyện náo nhiệt, quả nhiên vẫn là đại đội Hồng Sơn mới thú vị.
Bất quá phía trước nếu người khác, sợ là cô sẽ nhịn không được tò mò tiến lên.
Nhưng hai người đứng phía trước chính là nam nữ chính trong nguyên văn.
Ở góc tường không người, nắm tay nhau cũng không biết đang nói cái gì, loại tình huống này cô làm sao có thể hiện thân.
Không cần nghĩ đã trực tiếp xoay người một cái, rón rén rời đi.
Không phải là không tò mò, nhưng có lẽ cũng có thể đoán được một số.
Thím Trần đã nói, Dung gia muốn tìm vợ cho Dung Chính Chí, cô cũng không tin Bạch Mạn có thể nhịn xuống.
Tuy rằng nội dung trong nguyên văn Dung Hiểu Hiểu nhớ không quá rõ ràng.
Nhưng có một điều cô vẫn còn nhớ.
Đó chính là cực phẩm trong nguyên văn thật sự quá nhiều, nhất là người một nhà nam chính.
Một nhà lớn nhỏ không có nổi một người bình thường, từ đầu đến cuối vẫn không ngừng nhảy nhót, nữ chính trong lúc này cũng không ngừng vả mặt.
Lúc đọc truyện thì cảm thấy sảng khoái, nhất là khi nhìn thấy nữ chính dũng đấu cực phẩm, hận không thể vỗ tay cổ vũ cho cô ta.
Nhưng nếu những điều này xảy ra xung quanh mình.
Vậy đặc biệt đáng lo ngại.
Cho nên cho dù có tò mò hơn nữa, Dung Hiểu Hiểu cũng sẽ không đi góp vui chôc nam nữ chủ, nghe một ít bát quái của các thím bà bà thì được, nhưng đến gần người thì thôi.
Không chút do dự đi vào con đường nhỏ bên cạnh, khiêng túi lớn đi về nhà.
Còn chưa vào cửa sân, đã hét lớn một tiếng vào trong nhà: "Cháu trở về rồi."
Gần như không tới mấy giây, cửa sân đã bị mở ra từ trong, Sửu Ngưu vẻ mặt kinh ngạc vui mừng nhìn cô: “Cô họ."
Mà ở phía sau hắn, bà Dung cũng đi tới.
Hai mắt bà Dung không nhìn được, nhưng tốc độ này cũng không chậm, mò mẫm về phía trước bắt lấy tay Dung Hiểu Hiểu: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Không chỉ nói, còn đưa tay sờ sờ, xác định cô không thiếu tay thiếu chân, lòng vẫn luôn lo lắng lúc này mới buông xuống một nửa.
Sửu Ngưu cũng nhỏ giọng nói với bà nội: “Bà nội, trên mặt cô họ không có thương tích.”
Nghe cháu trai nói như vậy, trái tim bà Dung cuối cùng cũng buông xuống.
Dung Hiểu Hiểu nhìn buồn cười: “Hai người yên tâm đi, hiện tại người có thể bắt nạt cháu thật đúng là không nhiều lắm, bình thường đều là cháu đánh người khác.”
Nếu không phải sợ bà ấy lo lắng, cô còn rất muốn kể với bà ấy hiện trường mình đánh người.
Ba ba vài cái, muốn uy phong bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nhìn xem, người của đại đội Nam Vọng không ai không sợ hãi cô.
Thật không may, điều này không thể chia sẻ được.
Nhưng cô có thể chia sẻ thu hoạch của mình với họ.
Ba người ở trong sân nói mấy câu, Dung Hiểu Hiểu bắt đầu mở túi lớn mình khiêng về ra: “Đây là mứt đại đội chị hai bên kia nấu, hồng khô năm ngoái phơi, còn có thổ sản cháu tự mình đi ra sau núi hái."
Lấy ra toàn bộ đồ ăn có được từ đại đội của chị hai.
Ngay sau đó lại thêm đồ mình mua ở cung tiêu xã tỉnh thành: “Đây là hai phích giữ nhiệt, vừa vặn dùng cho mùa đông, cô hai lại sờ sờ cái này, loại lông này sờ lên đặc biệt thoải mái, ngày mai cháu bảo thím Trần hỗ trợ làm một cái áo lông, còn có cái này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận