Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 176. Chương 176

Mẹ chồng cũng không vào được, chứ đừng nói là thanh niên tri thức Ngô.
Cũng không phải thanh niên tri thức Ngô không có bằng tốt nghiệp, mà là thân phận của cô ấy rất khó điều động.
Nhà nước để cô ấy xuống hỗ trợ nông thôn, muốn chuyển đến thị trấn để làm việc cũng không phải là không thể, nhưng đặc biệt khó khăn.
Nếu cha mẹ thanh niên tri thức Ngô có năng lực này, đã không để cho hai cô con gái đều về nông thôn làm thanh niên tri thức.
Tần Tuyết Hoa nhắc nhở: "Sau này em hãy nói cho thanh niên tri thức Ngô dù biết nhiều, có chuyện gì cũng đừng chỉ nghĩ đến chuyện xông về phía trước, làm mình bị thương cũng không tính là chuyện nhỏ, đại đội chúng ta chẳng những có đại đội trưởng còn có tiểu đội trưởng, nếu có chuyện gì xảy ra, họ sẽ có mặt để giải quyết."
Điều này là thật sự thật lòng khuyên bảo, nếu đổi lại là người khác cô ấy cũng lười phí miệng lưỡi.
"Chị Tần yên tâm, em sẽ nhắc nhở chị hai." Dung Hiểu Hiểu đáp ứng.
Nói cô nhất định sẽ nói, nhưng chị hai có nghe hay không thì thật sự không phải chuyện cô có thể quyết định.
Cô lại nói tiếp: “Cũng may đại đội Nam Vọng nhiều người tốt, chị hai lúc trước còn nói qua, hiện tại chị ấy có thể an tâm làm việc không bị bắt nạt cũng là vì có người giúp chị ấy không ít.”
Nói xong, cô nhìn kỹ vẻ mặt Tần Tuyết Hoa.
Cũng chính là bởi vì cô nhìn chằm chằm, nên đã không bỏ qua vẻ cứng ngắc trên mặt Tần Tuyết Hoa.
Được rồi.
Trong lòng cô ít nhiều có chút hiểu được.
Xem ra lại là một tên không đáng tin cậy.
Tần Tuyết Hoa cười gượng một tiếng: "Cái nài, đại đội cũng không có người có tâm tư gì, về sau khẳng định không có ai bắt nạt cô ấy, cho dù có, vậy không phải còn có chị ở đây sao em cứ yên tâm, chị khẳng định sẽ che chở chị hai của em.”
Nếu lúc đầu là vì vải.
Thì sau khi tiếp xúc với Dung Hiểu Hiểu càng nhiều, cô càng coi cô gái vừa thích cười vừa yếu đuối này là em gái nhà mình.
Cũng chính bởi vì giao tâm, vốn Tần Tuyết Hoa không có ý định nói quá nhiều.
Nhịn a nhịn a nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Thừa dịp tiểu đội trưởng không chú ý, cô ấy lôi kéo Dung Hiểu Hiểu đi về phía cây đại thụ bên cạnh, đến đây, xác định xung quanh không có người mới nhỏ giọng nói: "Lúc trước bà cô bắt nạt chị hai của em tên là Triệu Hồng, bà cô này không có mặt mũi không da, không có việc gì lại thích chiếm tiện nghi của người khác, người của đại đội bọn chị đều biết tính nết của bà ta, bà ta muốn chiếm tiện nghi cũng không chiếm được, nên không phải người này lại đánh chủ ý lên thanh niên tri thức sao?"
Đám thanh niên tri thức này, phần lớn da mặt mỏng.
Rất nhiều lúc đại đội trưởng không phải không cho bọn họ làm chỗ dựa, nhưng nếu như bọn họ không đứng được, cũng sẽ bị ức hiếp.
Triệu Hồng đầu tiên để mắt tới thanh niên tri thức Ngô.
Cô ấy cũng từng báo cáo chuyện này cho đại đội trưởng, mỗi lần đại đội trưởng nói Triệu Hồng sẽ thu liễm tính tình, chờ đại đội trưởng vừa đi, bà ta lại cố tình chứng nào tật nấy.
Thanh niên tri thức Ngô liên tục tìm đại đội trưởng vài lần, có lẽ là không muốn phiền toái người ta nữa, phần lớn thời gian cũng nhịn xuống.
Cho đến khi…
Tần Tuyết Hoa không trực tiếp nói tiếp, mà là hỏi: "Hiểu Hiểu, trước tiên chị hỏi em một chút, người tính nết không biết xấu hổ như bà Triệu kia, em cảm thấy loại người nào mới có thể đối phó với bà ta!"
Dung Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút: "Hoặc là một lần đánh đau chân bà ta, để bà ta không dám làm loạn nữa.”
Hiển nhiên, đại đội trưởng đại đội Nam Vọng cho dù nghiêm khắc, chắc cũng chỉ là một người chỉ nói không phạt.
Bằng không cũng sẽ không một lần lại một lần tiếp diễn, cũng chỉ quản được bà Triệu kia ở ngoài mặt.
Chờ hắn vừa rời đi, trước kia là cái dạng gì thì hiện tại vẫn là cái dạng đó.
Ngay sau đó, cô lại nói: "Hoặc là người càng không biết xấu hổ hơn bà ta.”
"Đúng vậy, em nói quá đúng." Tần Tuyết Hoa liên tục gật đầu: "Muốn khống chế Triệu Hồng không dễ dàng, khiến cho bà ta lùi bước cũng không phải là một chuyện đơn giản, chị hai em có thể trốn thoát, đó là bởi vì…"
Những lời sau đó không nói thẳng, nhưng cũng không cần phải nói thẳng.
Dung Hiểu Hiểu mím môi, thở dài một hơi.
Cô đã hiểu.
Người giúp chị hai này, kỳ thật chính là người không biết xấu hổ hơn bà Triệu kia.
“Chị chỉ muốn nhắc nhở em, trong lòng lưu ý là được." Tần Tuyết Hoa hiển nhiên không muốn nói nhiều, vẻ mặt khó nói hết kia làm cho người ta không thể không tò mò người nọ rốt cuộc không biết xấu hổ thế nào.
Dung Hiểu Hiểu nhìn một chút xung quanh: "Chị Tần, chị nói người nọ là ai?"
Tần Tuyết Hoa cũng không nhìn sang bên cạnh: "Nếu tên thủ du thủ thực kia có thể giữ bổn phận đến làm việc, vậy người trong nhà cũng sẽ không đau đầu như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận