Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 136. Chương 136

Dung Hiểu Hiểu cười sau đó dưới ánh mắt chờ mong của bà Chu nếm thử một miếng: "Quả thật rất thơm, lần sau cháu phải học tập.”
"Học cái gì mà học, nếu cô muốn ăn cứ đến đây." Bà Chu vỗ vào ngực hứa hẹn.
Bà ta vừa nói xong, những người khác trên bàn đều không khỏi giật giật khóe miệng, nhưng không có ai mở miệng.
Bà Chu lại gắp một miếng lạp xưởng: "Cô lại nếm thử cái này, đứa con gái thứ ba của tôi đưa từ thị trấn về, người trong trấn đều thích loại lạp xưởng đủ cả nạc mỡ, tôi nghĩ cô là người từ trong thành đến, chắc cũng thích cái này.”
Quả thật là vậy, Dung Hiểu Hiểu ăn thịt thật sự là không ăn được thịt mỡ.
Thịt có cả nạc cả mỡ hương vị mới tốt.
Hai đĩa đồ mặn, bà Chu cùng người nhà bà đều không động đũa mấy, Dung Hiểu Hiểu ăn được nhiều nhất.
Cũng không phải cô không khách khí, mà là bà Chu quá khách khí, không ngừng gắp thức ăn vào trong chén của cô, chén nhỏ trong tay cô cũng không có chỗ trống.
Thật vất vả ăn xong, hai con dâu thu dọn bàn ăn.
Những người còn lại ngồi trong sân nói chuyện phiếm.
Trước khi đến, Dung Hiểu Hiểu biết hôm nay khẳng định có chuyện gì.
Nhưng cô cũng không chủ động hỏi, người ta tán gẫu cô cũng nói chuyện phiếm theo, dù sao người sốt ruột cũng không phải cô.
Ngược lại La Trụ ở một bên làm nền đã nóng nảy, nhịn không được lấy tay chọc chọc bạn già bên cạnh.
Bà Chu trực tiếp lườm hắn một cái, tức giận nói: "Ông già làm gì vậy, tôi cùng thanh niên tri thức Dung nói chuyện phiếm cũng không được sao, ông thúc giục cái gì?"
La Trụ ngượng ngùng cười, không lên tiếng nữa.
Bà Chu hung hăng trừng mắt nhìn ông một cái, lúc này mới nhớ tới chính sự.
Đúng vậy, nếu không phải bạn già đến nhắc nhở, bà ta thiếu chút nữa quên mất vì sao phải khoản đãi thanh niên tri thức Dung như vậy.
Thật đúng là đừng nói, cùng thanh niên tri thức Dung nói chuyện phiếm rất thú vị, không giống những người trẻ tuổi khác, ngoại trừ ậm ừm nga rất ít khi tiếp lời, không giống thanh niên tri thức Dung, mặc kệ nói chuyện gì thanh niên tri thức Dung đều luôn có bộ dạng tò mò sợ hãi thán phục, làm cho bà ta có cảm giác thành tựu.
Ho nhẹ hai tiếng, bà Chu nặn ra một nụ cười sáng lạn: "Thanh niên tri thức Dung à, bà già tôi sẽ không quanh co lòng vòng với cô nữa, con rể thứ ba của tôi làm công nhân tạm thời ở xưởng đồ chơi trên trấn, thằng nhóc kia rất siêng năng, nhưng trên tay không có một chút kỹ thuật cũng chỉ có chút khí lực, cho nên tôi muốn hỏi cô một chút, cô có thể dạy hắn cách rèn hay không?"
Đối mặt với thỉnh cầu của bà Chu, Dung Hiểu Hiểu cũng không kinh ngạc.
Khi cô vẽ một chiếc bánh lớn, đã biết rõ sẽ có người tìm tới cửa.
Chẳng qua bởi vì chuyện lưới đánh cá nên kéo dài đến bây giờ.
Ý cười trên mặt Dung Hiểu Hiểu thu liễm: "Chu bà bà, bà hẳn cũng biết một tay nghề nào đó chính là cần câu cơm.”
Làm sao có thể tùy ý dạy cho người khác.
Lời này không cần phải nói quá thẳng thắn, người nên hiểu đều hiểu, nếu thật sự có người không hiểu, vậy cũng là giả vờ không hiểu.
Và những người giả vờ không hiểu thì không cần phải tiếp tục.
"Tôi hiểu tôi hiểu." Bà Chu gật đầu: "Trong nhà con rể thứ ba của tôi cũng không phải là không muốn cho hắn đi học nghề, nộp tiền cũng được tặng đồ cũng được, chỉ là không tìm được đường đi.”
Lời này coi như rất rõ ràng.
Miễn là sẵn sàng dạy, cho dù đó là trả học phí hoặc đưa đồ gì đó đều được.
Dung Hiểu Hiểu lại không lập tức đáp ứng, mà nhìn hai đứa con trai bà Chu ngồi bên cạnh, ngay từ đầu cô cho rằng bà Chu là vì hai đứa con trai của mình mà mở miệng.
Bà Chu phát hiện ánh mắt của cô, trong nháy mắt ưỡn ngực lên: "Tôi nói cho cô biết, tôi cũng không phải mấy bà già trọng nam khinh nữ, con trai cũng tốt con gái cũng được, đó đều là khúc ruột từ trong bụng tôi chui ra, sao tôi có thể đối đãi khác nhau."
Nói xong, chỉ vào lão già ở một bên: "Chỉ có bà mẹ già kia của hắn, ghét bỏ tôi sinh hai đứa con gái, còn lừa gạt muốn ném bỏ con gái tôi, tôi đang ở cữ cũng không thể ngồi yên, thật sự đến nhà bọn họ đập phá một trận, đời này cũng không lui tới nữa.”
La Trụ lại bắt đầu hừ một tiếng, đôi mắt đục ngầu tràn đầy u oán, hiển nhiên không muốn ở nhắc đến chuyện xấu xí trong nhà trước mặt người ngoài.
Bà Chu lại lườm hắn một cái: "Ở trước mặt thanh niên tri thức Dung nói ra chuyện này thì sợ cái gì, chúng ta đều là người của một đại đội, không phải người ngoài.”
Lại một tay vỗ lên vai bạn già: "Cũng coi như hắn thức thời, biết bà mẹ già của mình không phải người tốt, bằng không dù có phải một mình nuôi lớn mấy đứa nhỏ tôi cũng sẽ cùng hắn ly hôn.”
Dung Hiểu Hiểu nghe được thì cảm thấy kính nể, trước không nói đến tính nết của bà Chu, nhưng vì con gái mà cùng nhà chồng làm chuyện này, thật đúng là chuyện mà không phải tất cả nữ nhân đều có thể làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận