Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 144. Chương 144

Chương 144
Hổ Oa Tử đi vào trong nhóm trẻ con, cũng nói với bọn chúng: "Muốn đổi hạt dưa đậu phộng không? Đặc biệt ngon, hai mươi gói cuối cùng, đổi xong sẽ không còn.”
Có người nhịn được không nỡ.
Có người cũng nguyện ý đổi một cái.
Những người đã xem phim biết rằng thời gian chiếu là một hoặc hai giờ, nếu họ có thể ăn cái gì đó rồi xem không phải là tốt hơn sao.
Cơ hồ không bao lâu sau, hai người Sửu Ngưu đã trở lại.
Trong tay có những thứ được đổi lấy
Đủ loại đồ lặt vặt, còn có dây thừng cùng một ít đồ vật khác, có một người lại dùng một điếu thuốc đổi một gói hạt dưa.
Sửu Ngưu cũng không câu nệ đổi được cái gì.
Chỉ cần giá cả không thấp hơn hạt đậu phộng trong tay hắn, hắn liền vui vẻ đổi.
Nhưng cũng không phải trên người mọi người đều mang theo đồ để trao đổi.
Có một người kéo Sửu Ngưu, thì thầm hỏi: "Bao nhiêu tiền một gói?"
"Một hào." Sửu Ngưu đã sớm đoán được có người sẽ bỏ tiền ra mua, đã sớm cùng tiểu đồng bọn ước định giá cả xong.
Giá này đắt hơn một chút so với mua thông thường.
Nhưng cũng không đắt đến mức khiến người ta không thể chấp nhận được.
Không bao lâu sau hai mươi gói hạt đậu phộng đã bị bán hết, hai người lại trở lại trước mặt Tiêu Cảng tiếp tục dùng lá cây bọc lại.
Mà lúc này Tiêu Cảng có chút ngơ ngác.
Hạt đậu phộng thì ít đi, nhưng ngay sau đó có một cái gì đó khác bù vào.
Đồ ăn cùng với vài phân tiền.
Khi nhìn thấy mấy tờ tiền này, hắn trong nháy mắt choáng váng.
Cũng chỉ có tầm bảy hào, chút tiền này nếu đặt ở trước kia hắn sẽ mắt không chớp một cái trực tiếp tiêu hết, trên đường nhìn thấy có lẽ cũng không muốn khom lưng đi nhặt.
Nhưng lần này, Tiêu Cảng đột nhiên nghẹn ngào.
Ba mẹ, lần đầu tiên trong đời con đã kiếm được tiền.
Đột nhiên rất muốn đến thị trấn gọi điện thoại cho gia đình, nói với cha mẹ rằng con trai lớn của họ bây giờ đã có tiền đồ, không chỉ biết tiêu tiền mà còn có thể kiếm lại tiền, đây không phải là tiền đồ thì là gì.
"Chú, chú không sao chứ?" Sửu Ngưu nhìn vẻ mặt sắp khóc của hắn, nhất thời trở nên có chút không biết làm sao.
Hình như hắn không làm chuyện gì khiến chú Tiêu khóc.
"Không sao." Tiêu Cảng lau mặt: "Chú cùng các cháu đi bán hạt đậu phộng, chú muốn kiếm được nhiều tiền."
"Im lặng, im lặng!" Sửu Ngưu vội vàng che miệng hắn lại: "Cũng không thể nói như vậy, nếu bị những người khác nghe được sẽ gặp xui xẻo.”
Sửu Ngưu có thể không biết việc mua bán là không được phép sao, tất nhiên là hắn biết.
Cho nên mới cắn chặt răng nói với các tiểu đồng bọn, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.
Ngay cả lần này, bọn chúng chủ yếu là trao đổi chứ không phải mua bán.
Huống chi, hắn cùng Hổ Oa Tử đều là trẻ con.
Sửu Ngưu giống như người lớn, ngữ điệu trầm xuống nói: "Chú Tiêu, chú và cháu khác nhau, chú đã là người lớn rồi, nếu phạm sai lầm có thể sẽ bị bắt, nhưng cháu không giống, cháu vẫn là trẻ con, người lớn cũng sẽ không so đo với trẻ con.”
Hổ Oa Tử liên tục gật đầu: "Sửu Ngưu nói đúng.”
Sửu Ngưu lại nói: “Chú ngoan ngoãn ở chỗ này chờ thu tiền nha, nếu thật sự là muốn hỗ trợ, vậy gói hạt dưa giúp chúng cháu đi.”
"Đúng đúng." Hổ Oa Tử lại gật đầu thật mạnh: "Sửu Ngưu nói cực kỳ đúng.”
Lần này ngay cả Cảng Tiêu cũng gật đầu theo: "Được, đều nghe các cháu."
Nói xong, nhận lấy lá cây gấp lại.
Rõ ràng chỉ có mấy bước mà thôi, nhìn cũng rất đơn giản, nhưng hết lần này tới lần khác hắn vằn vò lại biến thành hình thù kỳ quái.
Sửu Ngưu một lời khó nói hết, còn phải kiễng mũi chân vỗ vỗ bả vai hắn: "Không có việc gì không có việc gì, chú Tiêu có thể giúp chúng cháu thu tiền thu đồ mà, cũng là làm việc.”
"Ừm, Sửu Ngưu nói rất đúng." Hổ Oa Tử ở một bên nhảy nhót, giơ hai ngón cái cho lão đại của mình.
Tiêu Cảng không cảm thấy mình bị xem thường, cũng gật gật đầu theo: "Có thể, chú giỏi thu tiền nhất."
Ba người phân công công việc xong, kế tiếp chính là hợp tác vui vẻ.
Trước khi bộ phim bắt đầu, họ đã đổi hết tất cả năm cân hạt dưa.
Kết quả túi đựng hạt dưa không nhỏ hơn, ngược lại càng phình to nặng hơn.
Lần này, Tiêu Cảng không cảm thấy cầm về nặng, ngược lại ôm túi giống như là ôm bảo bối vậy, chờ trở lại đội ngũ, vẫn là vẻ mặt ngây ngô cười ha ha: "Nào nào, chúng ta cùng chia nhau.”
Nếu là ba người hợp tác, vậy làm sao có thể một mình chiếm hết.
Sửu Ngưu cũng không thèm để ý phất phất tay: "Không vội không vội, bộ phim sắp bắt đầu.”
Chú Tiêu là thanh niên tri thức của đại đội, dù sao cũng không chạy được chỗ nào, vẫn là phim điện ảnh quan trọng hơn.
"Wow có người ở trên đó" Sửu Ngưu kêu lên.
Ban đầu chỉ nghe người ta nói qua, lần đầu tiên nhìn thấy vẫn làm cho hắn kinh ngạc, mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm, ngay cả đồ ăn vặt trong tay cũng quên ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận