Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 114. Chương 114

Chương 114
Nhưng đám người rời đi đều theo bản năng thả nhẹ nhàng bước chân, sợ quấy nhiễu cá trên sông.
"Thanh niên tri thức Dung, cô chờ một chút." La Kiến Lâm gọi người, hai người đi sang một bên, hắn mới mở miệng: "Mấy ngày nay La Bảo Quân không có cách nào lên công, cô tạm thời thay thế vị trí của hắn đi.”
La Bảo Quân ở vị trí nào.
Người ghi công điểm.
Một tay cầm bút, một tay cầm sổ ghi điểm của xã viên, mỗi ngày chỉ cần ghi nhớ công việc và thời gian làm việc của xã viên vân vân, dựa vào một cây bút là có thể nhận được tám công điểm.
Điều này đối với những người khác mà nói, tuyệt đối là một công việc đặc biệt nhẹ nhàng.
Tất nhiên, không phải ai cũng có thể làm công việc này.
Kỳ thật một số người của đại đội cũng không phải không thể đảm nhiệm, cho dù là thay ca trong thời gian ngắn, cũng có vô số người nguyện ý báo danh.
La Kiến Lâm giao loại công việc này cho thanh niên tri thức Dung, kỳ thật cũng biểu đạt một thái độ.
Hắn thật sự tán thành thân phận của thanh niên tri thức Dung.
Bất kể là bởi vì Dung Thủy Căn là người của đại đội Hồng Sơn, hay là thanh niên tri thức Dung vì đại đội mà giải quyết cỏ dại lại ra lưới đánh cá, hắn đều coi cô là người của mình.
Dung Hiểu Hiểu làm sao không nghe ra ý tứ này.
Nhưng vẫn cự tuyệt: "Đại đội trưởng, nuôi heo quả thật vừa mệt vừa bẩn, còn có rất nhiều phiền toái chưa được giải quyết, mà tôi là người nhàn rỗi thích trốn việc sao, tôi biết ý tốt của ông, nhưng tôi không thể tiếp nhận.”
Chắc chắn không thể tiếp nhận được.
Người ghi điểm tuy nói là việc dễ dàng, nhưng cũng thực sự là một đống rườm rà.
La Bảo Quân có thể đàn áp được, là bởi vì hắn có một người cha có bối phận cao, nể mặt bí thư La, ít nhiều cũng kính trọng một chút.
Nhưng cô không được, dù đại đội trưởng coi trọng cô, những người khác lại không nhất định đều vui vẻ nghe lời cô.
Phân chia công điểm liên quan đến sinh kế một năm, nếu đều là người giữ bổn phận làm việc thì thôi, nhưng nếu là người giống như bà Chu, cô trừ điểm hay không trừ điểm
Không trừ điểm đại đội trưởng và người giữ đúng bổn phận làm việc sẽ bất mãn.
Trừ điểm những người lười biếng lại không hài lòng.
Mặc dù chuyện đó sẽ không gây ra bất kỳ rắc rối nào lớn, nhưng nó cũng đủ gây phiền nhiễu.
Nuôi heo thì khác.
Bốn con heo trong chuồng rất đáng yêu, không gây phiền nhiễu chút nào.
Công việc tuy ít hơn một chút, nhưng mỗi ngày chỉ cần cho ăn cỏ heo, những người khác về cơ bản sẽ không nói gì.
Hơn nữa, đừng nhìn hiện tại chỉ có bốn công điểm, trước đó đại đội trưởng đã hứa hẹn, chỉ cần bọn họ nuôi được heo đủ béo, cũng không phải là không được bổ sung thêm công điểm hoặc thêm chút thịt heo ở thời điểm giết mổ.
So sánh hai công việc, cô sẽ không ngần ngại chọn làm người nuôi heo.
Chẳng qua, lúc cự tuyệt, cũng phải thiết lập nhân vật cho mình.
"Hiện tại đại đội đã hạ lưới, hai ông lão cũng có thể thuận tay xúc một ít ốc ruộng lên, chuyện nuôi heo bên kia có thể đi vào quỹ đạo, tôi làm sao có thể rời đi vào lúc này, đừng nói là tạm thời thay ca, cho dù làm lâu dài tôi cũng sẽ không cân nhắc."
Chuồng heo mới là thiên hạ mà cô đánh hạ, làm sao có thể buông tha.
La Kiến Lâm không ngừng gật đầu: "Cô rất tốt, là một đồng chí tốt.”
Dung Hiểu Hiểu nhếch miệng cười cười, tiến lên phía trước: "Đại đội trưởng, vừa hay bên tôi gặp phải một vấn đề nan giải, có thể nhờ ông giúp giải quyết hay không?"
"…” La Kiến Lâm rất bất đắc dĩ, tức giận cười nói: "Mỗi lần gặp cô, trên người tôi sẽ có thêm một gánh nặng."
Cứ tiếp tục như vậy, hắn cũng không dám cùng thanh niên tri thức Dung nói chuyện.
Dung Hiểu Hiểu tươi cười trở nên ngại ngùng: "Tôi đây không phải là muốn cho heo nhanh béo lên sao, béo hơn một chút, cuối năm người đại đội có thể được chia nhiều hơn một chút, cho dù mỗi người nhiều hơn một ngụm nhỏ cũng được.”
"Cô nói không sai." La Kiến Lâm lại không nhịn được gật đầu: "Cô nói trước đi, gặp phải vấn đề gì?"
"Ốc đồng và vỏ sò thu thập được cần phải được nghiền thành bột, tôi thiếu dụng cụ mài thành bột."
La Kiến Lâm nhíu mày, máy mài thành bột không phổ biến nhưng cũng không phải không có.
Ví dụ như thu hoạch lúa mì muốn mài thành bột, nhất định phải mượn máy mài dùng tay.
Đại đội không có loại máy móc này.
Loại máy móc nông nghiệp này đều phải đến xã mượn, hàng năm vào mùa thu hoạch mấy đại đội thay phiên nhau mượn máy móc nông nghiệp, có khi xếp hàng dài.
Hơn nữa chi phí thuê cũng không rẻ, mỗi lần sử dụng đều phải nộp lương thực tương ứng.
Điều đầu tiên La Kiến Lâm nghĩ đến chính là loại máy móc nông nghiệp này.
Nhưng bất quá trong nháy mắt hắn lại nhanh chóng phủ quyết.
Trước không nói hắn nỡ bỏ số lương thực này đi thuê, cho dù hắn nỡ bỏ số lương thực này người ta cũng sẽ không cho hắn mượn đến mài vỏ ốc và vỏ sò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận