Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 215. Chương 215

Dung Hiểu Hiểu đặt một túi bánh xốp đường đỏ trên mặt bàn: “Đi tỉnh thành một chuyến, mời các thím nếm thử một chút.”
"Sao thanh niên tri thức Dung lại khách khí như vậy chứ."
“Đúng vậy, làm nó từ đường nâu đắt lắm.”
“Tỉnh thành? thanh niên tri thức Dung sao lại đi tỉnh thành?”
Dung Hiểu Hiểu mặt không đổi sắc nói dối: “Gọi nhầm xe, nghĩ sai thì sai đi, ở bên kia dừng lại một ngày ạ.”
Mọi người nói lời cảm ơn, mỗi người đưa tay bẻ một miếng bánh nhỏ.
Vừa nếm thử vừa không ngừng khen ngợi.
Dung Hiểu Hiểu cũng cầm lấy bốn phần nhỏ, đi đến phía sau lều: “Ni Bình, miếng này cho em, còn lại làm phiền em chia cho ba người khác.”
Thấy cô gái nhỏ không đưa tay ra, cô trực tiếp dùng giấy dầu gói lại nhét vào túi áo cô bé.
Ni Bình mở miệng, giọng nói như muỗi: “Cảm ơn chị ạ.”
Dung Hiểu Hiểu nhìn sắc mặt của cô bé, so với lúc ban đầu tái nhợt, hiện tại đã tốt hơn không ít.
Tuy rằng so với người thường vẫn có chút gầy yếu, nhưng cũng may lúc đứng thế này sẽ không run rẩy, nhìn sẽ tùy thời té xỉu nữa, cô nói: “Hiện tại thích ứng một chút, nếu thật sự không chịu nổi thì kéo dài thời gian một chút cũng không sao.”
"Dạ." Ni Bình nhẹ nhàng gật đầu.
Dung Hiểu Hiểu không nói nhiều, xoay người rời đi.
Ni Bình nhìn bóng lưng cô rời đi, thật lâu không có động tác, cũng không biết qua bao lâu mới cẩn thận lấy giấy dầu trong túi ra.
Tổng cộng có bốn phần, cô bé lấy phần của riêng mình.
Nhẹ nhàng vén một góc giấy dầu lên, cúi đầu ngửi ngửi.
Thơm quá.
Cũng giống như khi ba mẹ còn sống, vụng trộm hấp bánh gạo cho cô bé, thơm đến mức hận không thể nuốt một ngụm, rồi lại luyến tiếc nuốt vào.
Dung Hiểu Hiểu quay trở lại lều, đề tài bên này từ xây phòng lại chuyển đến trên người Dung Chính Chí.
Thím Trần không nói rõ, chỉ nói Dung Chính Chí xem mắt trúng cô gái không quá tốt, hết lần này tới lần khác còn được Lưu Thúy Phượng coi là bảo vật.
Vương Quế Chi bĩu môi: “Vừa nghĩ đã biết, nếu thật sự là một cô gái không tồi, Lưu Thúy Phượng sẽ để con cả cưới sao."
Cả đại đội ai mà không biết Lưu Thúy Phượng không thích con trai lớn của mình nhất.
Ngày thường hận không thể xem là trâu bò mà sai sử, mỗi ngày lại không muốn cho hắn ăn no bụng, dù sao chính là ghét bỏ hắn ăn lại hận không thể bắt hắn làm nhiều hơn.
Tốt nhất là cả đời không vợ không con, vì cả Dung gia mà làm lụng đến chết.
Hai năm nay Lưu Thúy Phượng khắp nơi tìm người làm mối, nói là muốn tìm cho con trai và con gái trong nhà đấy, nhưng không một lần quan tâm đến con trai lớn.
Có người thấy Dung Chính Chí có năng lực, cũng có chút ý tứ.
Nhưng vừa mở lời Lưu Thúy Phượng đã trực tiếp cự tuyệt, nói là trong nhà không chịu nổi, không có tiền lo hôn sự cho đứa nhỏ, còn muốn hắn làm thêm vài năm khổ công, cũng vì người trong nhà mà kiếm thêm chút tiền, cho em trai em gái dùng để kết hôn.
Đây không phải là mâu thuẫn trước sau sao.
Nếu không có tiền, tại sao tìm người làm mối cho những đứa con khác.
Hóa ra đặt ở trên người con cả chính là không có tiền, đặt ở trên người hai đứa con khác lại lập tức có tiền.
Không phải không ai tò mò, đều là đứa nhỏ mình sinh ra vì sao có khác biệt lớn như vậy
Làm cha mẹ cho dù thiên vị, cũng sẽ không thiên vị đến trình độ này.
Coi một bên là bảo vật, coi bên kia là súc sinh mà sai sử.
Trong đại đội thậm chí có người nghĩ tới, có phải Dung Chính Chí không phải là con bà ta sinh ra hay không, nên mới có thể thiên vị đến trình độ này.
Nhưng chính miệng bà đỡ của đại đội xác nhận, là bà tự mình đỡ đẻ, lúc đó trên vai phải của đứa bé còn có một vết bớt, bà nhớ rõ ràng.
Lời nói của bà đỡ chẳng những không giải thích nghi hoặc cho mọi người, ngược lại càng thêm không hiểu.
Nếu là con trai ruột thịt, còn là trưởng tử trưởng tôn của Dung gia, vì sao khác biệt lớn như vậy.
"Thật muốn nói, có thể bởi vì lúc bà ta sinh Dung Chính Chí bị tổn thương thân thể, tôi nghe nói bà ta thiếu chút nữa xuất huyết."
"Cũng có thể, nhưng nếu nhớ không lầm, bởi vì xuất huyết nặng nên bà ta la hét muốn mẹ chồng bồi bổ thân thể cho bà ta, lúc ở cữ không ít lần ăn trứng gà, còn giết hai ba con gà mái già, chờ đến lúc ra tháng cả người đã mập vài vòng."
"Bà vừa nói tôi cũng nhớ tới, nếu không phải nhờ đứa con trai này, bà ta làm sao có thể ăn được nhiều thứ tốt như vậy."
Hai mươi mấy năm trước, trứng gà đều là đồ hiếm, chứ đừng nói đến gà mái già.
“Có phải là bởi vì con trai lớn Dung gia bị mẹ chồng bà ta nuôi vài năm hay không.”
"Chuyện này cũng có khả năng."
"Lưu Thúy Phượng và mẹ chồng mình luôn bất hòa, năm đó không ít lần cãi nhau."
"Không phải sao, có một lần bọn họ còn đánh nhau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận