Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 434. Chương 434

Nhóm thanh niên này rất ăn ý.
Không cần nói quá nhiều lý lẽ, khi đã xác định mục tiêu là bắt tay vào thực hiện nhiệm vụ ngay.
Nhưng hành động xây rồi lại phá của họ khiến một số người trong đại đội không hiểu lắm.
Mặc dù gạch có thể tái sử dụng, nhưng xi măng thì lãng phí hoàn toàn.
Hơn nữa còn mất rất nhiều thời gian, khiến mọi thứ trước đó dường như vô nghĩa.
Dù sao đại đội bỏ tiền ra mà, người rảnh rỗi cũng muốn tới giúp giúp.
Dù không thể trực tiếp tham gia cũng thỉnh thoảng hỏi han tiến độ của lò.
Việc làm của các thanh niên tri thức khiến nhiều người khá bối rối.
Mặc dù có người giải thích và nghe có vẻ hợp lý, nhưng nhiều người vẫn cảm thấy đau lòng về lượng xi măng bị lãng phí.
Tất cả đều tằn tiện qua ngày, lãng phí một lúc nhiều như vậy, nói không để ý chắc chắn là giả dối.
Tuy nhiên, mặc dù vậy, họ cũng không nói thẳng những lời không tán thành trước mặt các thanh niên tri thức.
Rốt cuộc, lãnh đạo đại đội đã dặn dò ngay từ đầu, đã quyết định giao tiền cho họ rồi thì đừng can thiệp quá nhiều vào việc xây lò.
Việc xây lò họ không rành lắm, đâu thể bằng được các thanh niên tri thức.
Đừng để đến lúc vô tình đưa ra ý kiến khiến công việc bị cản trở.
Đã quyết định đưa tiền thì phải tin tưởng họ, đừng suốt ngày nói năng lung tung trước mặt họ, khiến bản thân lo lắng chưa nói, còn làm họ bất an.
Vì vậy, mặc dù lò bị phá tơi tả, cũng không ai nói gì với họ cả, chỉ tâm sự với những người quen biết.
Mọi người động viên nhau, nói rằng các thanh niên tri thức làm việc hăng say, số tiền họ bỏ ra chắc chắn sẽ không uổng phí.
Chỉ là thỉnh thoảng vẫn có những người kém duyên lại gần.
Nói những lời rất khó chịu.
Giống như Mã Xuân Hoa, vẻ mặt như thể họ gặp đại họa, háo hức nói: "Tôi đã nói rồi, đừng đầu tư vào đó, một nhóm thanh niên trin thức không làm được việc gì lại đáng tin à?”
“Không coi trọng tiền của các anh, muốn xài phí thì xài, chẳng hề tiếc nuối, chớ chớ, bây giờ hối hận chưa?”
“Còn không bằng như nhà tôi, lấy tiền rồi cả nhà vui vẻ ăn thịt, không tốt hơn việc nhìn họ phung phí à?"
"Đây không phải phung phí, các thanh niên tri thức đã giải thích rõ ràng rồi, đây là thiên ý tốt lành, nắm bắt cơ hội này, có thể kiếm được tiền trước tết đấy."
"Ôi trời!"
Mã Xuân Hoa cười khẩy: "Các người thật sự tin họ à?"
"Tin chứ! Tất nhiên là tin!"
Bà Chu là người gật đầu đầu tiên: “Mấy hôm nay lò đầu tiên sắp xây xong rồi, mấy người đồng chí Bạch cứ chạy lên chạy xuống thị trấn để thương lượng chuyện buôn bán.”
“Tôi có tận mắt thấy đấy, phần lớn họ quả thật còn trẻ và không làm tốt việc đồng áng, nhưng ít nhất họ không lười biếng đâu.”
“Cô xem họ tất bật không rời chân, ngoài làm việc ra là chạy lên chạy xuống thị trấn, ngày chỉ ngủ 4-5 tiếng, họ cố gắng như vậy sao tôi có thể không tin họ không thành công được."
"Nói đúng lắm."
"Thật ra dù thất bại cũng không sao."
Bà Mã cũng lên tiếng: "Ít nhất trong lò của họ thật sự có thể nung ra đồ gốm, nếu bán không được thì phân chia trong đội.”
“Mỗi người một ít là có thể bù đắp lại số tiền đã bỏ ra trước đó chứ?"
"Đúng rồi, vài cái bát đĩa là bù lại được mất mát!"
"Lời bà Mã nói trúng lòng tôi quá, đông chí Cao trước đây đã từng nung lò, đều nung được đồ đấy.”
“Cho dù việc kinh doanh thất bại, chúng ta có thể tự nung đồ gốm đem về, bát đĩa nhà tôi không cái nào còn nguyên vẹn, cũng đến lúc thay rồi."
Tiếng nói liên tiếp vang lên khiến mặt Mã Xuân Hoa khó coi.
Bà ta mong lò thất bại, tốt nhất là thấy những người ngu ngốc đưa tiền cho thanh niên tri thức khóc lóc hối hận.
Ước gì mình giữ chặt tiền trong tay như gia đình bà ta, tự mua thịt ăn chứ không cho người ngoài tiêu.
Tương tự, bà ta cũng rất không muốn lò thành công.
Giả sử thật sự thành công, mọi người có tiền còn gia đình bà ta thì cay đắng nhìn người ta vui vẻ, còn tệ hại hơn đúng không?
Và bây giờ, lời bà Mã khiến bà ta rất tức tối.
Nói như thể dù đồ gốm không bán được cũng chẳng thiệt thòi gì.
Nung về dùng thay bát đĩa, vậy thì cả đời khỏi phải mua những thứ đó nữa.
Nghĩ thế, bà ta lại cảm thấy khó chịu, còn giận bà Mã.
Giá mà bà ấy nói sớm những điều này thì bà ta nhất định cũng sẽ đóng tiền, chắc chắn bà Mã ghen tị không muốn bà ta được lợi nên cố ý bây giờ mới nói.
Càng nghĩ càng tức, không nhịn được mỉa mai: "Bà thì nhìn xa thật đấy, sao không lo cho hai đứa con trai tốt hơn, nuôi khỏe mạnh như vậy mà có ra gì đâu."
Bà Mã cười khẩy: "Không ra gì thì không ra gì, làm người lương thiện thành thật còn hơn làm những chuyện khiến cả dòng họ xấu hổ, nếu không bà già này đâu dám ra ngoài gặp ai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận