Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 320. Chương 320

Đặc biệt là ông ta là người làm việc ở thị trấn, miệng luôn nói vì đất nước, vì nhân dân, nhưng kết quả lại không bằng một cô gái trẻ.
Điều này đơn giản là đạp lên mặt ông ta để đi lên!
Chân Thừa Phúc càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Không đơn giản, thực sự là quá không đơn giản.
Người này quá tâm cơ, từng bước đi đến hiện tại chắc chắn là đã cân nhắc kỹ lưỡng, tính toán sâu xa.
Cần phải cảnh giác với người này.
“Nếu đang giờ làm việc, vậy tôi không quấy rầy cô ấy nữa, không làm phiền.” Chân Thừa Phúc vẫy tay, tỏ ra như đang suy nghĩ cho cô.
Kết quả là ba người đứng đầu của đại đội Hồng Sơn lại càng nhiệt tình.
Có lẽ vì thấy đối phương dễ nói chuyện, lúc này họ trực tiếp kéo ông ta đi về phía chuồng heo. Một là, họ muốn giới thiệu thanh niên tri thức Dung.
Nghĩ rằng càng quen biết nhiều người càng có thêm một con đường.
Hơn nữa Chân Thừa Phúc tuy không phải là người quản lý phòng thanh niên tri thức nhưng dù sao cũng là người làm việc ở thị trấn.
Thanh niên tri thức Dung đã làm cho chuồng heo gọn gàng, sạch sẽ, so với trước đây đã là một sự thay nghiêng trời lật đất.
Nếu Chân Thừa Phúc thấy điều đó chắc chắn sẽ khen ngợi, khi đó báo cáo lên thị trấn có thể thanh niên tri thức Dung sẽ được khen ngợi.
Vì Chân Thừa Phúc tự nguyện đề xuất vậy tất nhiên họ phải đưa ông ta đến bên cạnh chuồng heo để xem.
Ba người La Kiến Lâm rất tích cực, hoàn toàn không biết Chân Thừa Phúc bị họ dẫn đi đang rất bực bội.
Trong lòng ông ta đã mắng những kẻ không hiểu tiếng người này mấy lần.

Chuồng heo bên kia có thêm đồ mới.
Dung Hiểu Hiểu tìm người mang đến mấy chiếc ghế và một cái bàn cũ.
Lúc này cô đang ngồi bên bàn viết viết vẽ vẽ.
Nhà máy rèn sẽ có người đến trong vài ngày nữa, cô cần phải chuẩn bị một số thứ để dạy.
Cô nhớ trước khi xuống nông thôn, mẹ cô nghe ngóng được nói công việc nhẹ nhàng nhất của những người thanh niên trí thức trẻ xuống nông thôn là làm giáo viên.
Việc dạy học cho học sinh còn nhẹ nhàng hơn là làm việc ngoài ruộng, mẹ cô cũng muốn cô cố gắng để trở thành một giáo viên.
Không ngờ, cô thực sự trở thành một giáo viên.
Nhưng mà, cô không dạy trẻ em mà là người lớn.
"Tiểu Hiểu, có tin vui đây." Thím Trần vội vã chạy tới với vẻ mặt rạng rỡ.
"Thím vừa thấy đội trưởng dẫn theo lãnh đạo đến đây, họ đặc biệt muốn gặp cháu, có lẽ là muốn khen ngợi cháu đấy."
Thím Trần rất mừng cho Tiểu Hiểu, bà đã cố ý chạy qua con đường nhỏ để đến đây.
Trên đường bà còn bước qua không ít vũng bùn, trên quần còn dính đầy bùn.
Bà quay lại những người đang ngồi ăn hạt dưa và nói: "Các người đừng ngồi đó mà lười biếng nữa, mau dọn sạch vỏ hạt dưa, nếu không khi lãnh đạo đến, họ sẽ nghĩ mọi người chỉ biết tám chuyện mà không làm việc."
Đây cũng là một trong những lý do mà bà ấy vội vã chạy tới.
Trong lúc báo tin vui, bà ấy cũng phải thông báo cho họ chuẩn bị, những bà lão này thích tám chuyện ở chuồng heo nhất.
May mà chỉ đến sau khi công việc đã hoàn thành, nếu không đội trưởng đã cấm từ lâu.
Nhưng mà không thể để lãnh đạo nhìn thấy điều này, nếu có hiểu lầm thì không tốt, làm ảnh hưởng đến Tiểu Hiểu lại càng không tốt.
"Ôi, sao ông ấy lại đến đây?"
"La Kiên Lâm này thật sự không hiểu chuyện." Một bà lão có tuổi đời lớn nói: "Ông ta không biết chúng ta ở đây sao? Dẫn người đến có thể làm hiểu lầm Tiểu Hiểu làm sao bây giờ?"
Nói xong bà lão ấy mắng một trận, ai bảo bà ấy có bối phận lớn nhất ở đây chứ.
Nhưng mà La Kiên Lâm thực sự bị oan, làm sao ông ấy không biết ở chuồng heo có nhiều người chứ?
Ông ấy đã đặc biệt dặn dò Lý Tứ thông báo, nhưng Lý Tứ chạy chậm hơn thím Trần, vừa đến nơi đã nghe thấy những bà lão này vừa dọn dẹp vừa mắng đội trưởng.
Anh ta do dự một chút, cuối cùng vẫn không xuất hiện.
Lúc này tốt nhất là tránh xa.
Dung Hiểu Hiểu cũng biết có cán bộ đến đại đội.
Mà việc này không liên quan gì đến cô, nên cô không quan tâm.
Nhưng khi nghe họ nói, cô trở nên tò mò: “Cán bộ Chân là người tốt lắm sao?"
"Rất tốt, chồng tôi bắt tay ông ta, về nhà chỉ biết cười ngốc, còn nói đây là lần đầu tiên bắt tay với lãnh đạo, anh ta không muốn rửa tay nữa."
"Chồng tôi cũng vậy, uống nước đường đỏ mà người ta mang đến, tôi cũng thử, chẳng có vị đường nào cả, anh ta vẫn mỉm cười đầy hài lòng đấy."
"Đó là một lãnh đạo tốt, năm ngoái không phải đại đội La Trang có chuyện sao? Nhờ có lãnh đạo này mà giải quết được, đó là người làm việc vì dân."
"Có chuyện gì xảy ra ở đại đội La Trang vậy?"
"Hừ, bà đang nói về chuyện đó phải không?"
Mỗi người một câu, khiến Dung Hiểu Hiểu càng tò mò.
“Thím Vương, chuyện gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận