Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 119. Chương 119

Cho dù hai người cho tới bây giờ cũng chưa từng hứa hẹn gì, nhưng mập mờ giữa nam nữ, cô ta có thể đã nhầm lẫn lời ngon tiếng ngọt của Vệ Đông với mình, trong thời kỳ sa sút hai người ôm nhau sưởi ấm, còn có thức ăn cô đưa ra ngoài.
Những thứ này, chẳng lẽ đều là do cô ra một bên tình nguyện.
Dương Quyên vẫn cho rằng Vệ Đông không muốn đưa ra lời hứa hẹn vì không thể bỏ Thái Thiếu Anh.
Nhưng kết quả là gì?
Một đồng chí nữ khác xuất hiện chỉ ra anh ta.
Nếu như chỉ có một hai người, cô ta còn có thể lừa mình là do những nữ nhân kia, nhưng nhiều phụ nữ như vậy đều bị Vệ Đông âm thầm theo đuổi.
Chỉ có mình là người ngược lại.
Vệ Đông cho tới bây giờ chưa từng chủ động theo đuổi cô ta, cũng chưa bao giờ tặng cho cô ta bất kỳ lễ vật nào.
Ngay cả hoa cỏ đá tùy ý có thể nhặt được cũng chưa từng đưa qua.
Ngược lại, cô ta, thấy Vệ Đông ăn không no lại còn tiết kiệm thức ăn cho anh ta, nghe anh ta nói trong nhà khó khăn, cuối năm đại đội phát tiền cô ta không chừa lại đồng nào, nhét tất cả vào tay anh ta, bảo anh ta gửi về thay gia đình giải quyết khó khăn.
Nhưng kết quả là gì.
Vệ Đông căn bản không nghĩ tới muốn ở cùng một chỗ với cô ta, anh ta nhiều lựa chọn như vậy, nhưng cho tới bây giờ cô ta chưa bao giờ là một trong số lựa chọn của anh ta.
Không đúng, có lẽ bây giờ cũng được lựa chọn rồi.
Có lẽ là biết trong đại đội không có khả năng tìm được một cô gái nào có điều kiện tốt, nên lại đánh chủ ý lên đầu Dương Quyên.
Dương Quyên cam tâm tình nguyện để anh ta tới gần sao?
Cam tâm tình nguyện, phi thường cam tâm tình nguyện.
Chỉ cần Vệ Đông xuất hiện ở xung quanh, cô ta nhất định sẽ chửi ầm lên, có thể đem tất cả những lời mắng chửi cả đời này phun ra.
Không chỉ là mắng, tay cũng không để yên.
Mấy ngày nay Vệ Đông cũng không dễ chịu, trên mặt không phải thâm chỗ này thì là chỗ kia bị cào mấy dấu móng tay, thảm biết bao nhiêu.
Vệ Đông căn bản cũng không dám xuất hiện trước mặt cô ta.
Nhưng như vậy Dương Quyên sẽ bỏ cuộc sao.
Không, cô ta không bỏ cuộc.
Không phải sao, người của đại đội vừa xuống công sẽ lập tức chạy xuống bên kia, ngay cả thanh niên tri thức khác cũng rất tò mò, muốn đi góp vui.
Dù sao nếu thật sự bắt được cá, phân chia theo hộ thì nhà thanh thanh niên tri thức bên này cũng có thể được chia một phần.
Nhưng Dương Quyên thì khác.
Cô không đi hạ lưu, mà đi khắp đại đội tìm người mà cô ta hận nhất.
Lúc Dung Hiểu Hiểu gặp Dương Quyên, vẻ mặt cô ta hùng hổ, tay phải còn cầm một cây gậy dài, nhìn là biết muốn đi đánh nhau.
“Này, các người nhìn thấy tên tạp chủng Vệ Đông kia ở đâu không?”
Tiêu Cảng liên tục xua tay, ở nhà thanh niên tri thức từng nhìn thấy cảnh Dương Quyên đánh Vệ Đông, cho dù mình không phải là người bị đánh, cũng bị dọa đến run rẩy.
Là thật sự không chừa đường sống, xuống tay đặc biệt tàn nhẫn.
Đến bây giờ vẫn còn nhớ tiếng kêu thảm thiết của Vệ Đông.
"Đồ chó, cũng không biết tên tạp chủng này trốn ở đâu." Dương Quyên vẻ mặt hung ác, nhìn tư thế này giống như đi đại sát tứ phương.
Cô ta không nói chuyện nhiều với hai người, định vượt qua họ để tìm một nơi khác.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, ngay khi Dương Quyên đi chưa được một phút, Dung Hiểu Hiểu lại nhìn thấy Vệ Đông đang trốn ở dưới một căn nhà thấp bên cạnh.
So sánh với lần trước gặp mặt, Vệ Đông hiện tại có vẻ càng thêm chật vật.
Mặt mũi bầm dập, quần áo trên người cũng không còn gọn gàng sạch sẽ, trên tay áo và chân còn dính cái gì bẩn thỉu, nhìn thấy cô, hai tay chắp lại ra hiệu thỉnh cầu, bảo cô đừng mở miệng.
Nhưng, Dung Hiểu Hiểu vẫn làm bộ đặc biệt kinh ngạc: "Ah, thanh niên tri thức Vệ, anh ở đây nha, thanh niên tri thức Dương vừa vặn đang tìm anh có việc.”
Giọng nói so với bình thường còn cao hơn vài độ, giống như đặc biệt thông báo cho một người nào đó.
Mà người nào đó cũng nhận được thông báo của cô, giơ gậy chạy tới, hô to: "Chó tạp chủng, cho anh ăn lương thực của tôi, cho anh tiêu tiền của tôi, chịu chết đi."
Vẻ mặt Vệ Đông lúc này giống như là gặp quỷ vậy, bối rối bỏ lại thùng gỗ trong tay, xoay người chạy trốn.
Một người chạy trốn, một người đuổi theo, Dung Hiểu Hiểu mang theo ý cười hô to: "Thanh niên tri thức Vệ, sao anh có thể vứt tài sản công cộng của đại đội bừa bãi như vậy? Nếu làm hỏng, anh phải bồi thường đấy.”
Tài sản công cộng nào.
Tất nhiên là hai cái thùng gỗ hắn bỏ lại, làm việc không thể thiếu thùng gỗ.
Dương Quyên đuổi theo anh ta có chút khó khăn, nghe thanh niên tri thức Dung nói lập tức xoay người, một cước đạp lên thùng gỗ trên mặt đất, uy hiếp: "Vệ Đông, nếu anh dám chạy, tôi sẽ đâm thủng thùng gỗ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận