Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 457. Chương 457

Mà không chỉ có một dấu, bên cạnh còn có ba dấu giày khác từ trước, cùng một kích cỡ, chắc chắn là do một người tạo ra.
"Nhà họ Đoàn chó chết! Nếu các người không trồi ra, hôm nay tôi sẽ đánh sập nhà các người!"
Tiếng động lớn đến thế, nhưng bên trong nhà họ Đoàn vẫn im ắng không một tiếng đáp lại.
Người đàn ông trung niên được mỉa mai là "chó chết" của họ nhà họ Đoàn co mình dưới chân giường, run rẩy và tức giận mắng mỏ đứa con trai bên cạnh:
"Lần trước mày chưa đủ sợ hả? Mày làm cái trò gì mà đi cướp thịt kho tàu của Ngô Bình Tổ. Thằng nhóc thối, hại chết tao rồi!”
Đoàn gia này chỉ có một đứa con trai.
Sinh ra đã đặt tên là Diệu Tổ, từ nhỏ đến lớn đều được cưng như bảo bối, chửi còn không chửi chứ đừng nói đến việc đánh mắng.
Ngay cả khi mắc lỗi cũng không ai dám lớn tiếng với anh ta.
Nhưng lần này, cha Đoàn là thực sự muốn tát cho anh ta hai cái, để anh ta nhớ đời.
Trước kia không hiểu sự lợi hại của Ngô Truyền Phương, tại con nhóc thối Đoàn Nguyệt luôn tìm đến Ngô Bình Tổ lấy chỗ tốt.
Ngô Bình Tổ lại rất dễ nói chuyện, có cái gì trên tay sẽ cho cái đó.
Lúc ấy bọn hắn còn cười như gặp được bảo bối.
Có một thằng con rể tốt như vậy, sau này còn sợ không lấy được thứ gì từ tay hắn ư?
Nhưng ai ngờ được.
Họ lấy một lần, Ngô Truyền Phương sẽ đến cửa một lần, mỗi lần càng khốc liệt hơn.
Lần cuối cùng còn đánh rụng luôn cả răng cửa của ông ta, ông ta đau đến mức nằm trên giường rên suốt ba ngày.
Đến giờ ông ta còn không dám cười hở răng với người khác, một khi cười hở răng, sẽ thấy thiếu một cái.
Thực sự đã bị đánh đến sợ hãi.
Người đàn bà đó chẳng nói lý lẽ gì cả, vào cửa là đánh người, đánh đến khi nạn nhân cầu xin thảm thiết cũng không ngừng tay, chỉ dừng lại khi bà ta cảm thấy hài lòng.
Lần này thấy con trai ôm một bát thịt kho tàu trở về.
Nhà họ không ai vui mừng, mà là hoảng sợ...
Hoảng sợ đến mức độ tất cả đều nghĩ đến việc mau chóng trả lại bát thịt kho tàu kia, kết quả người ta đã đến cửa.
Đoàn Diệu Tổ bị thấp giọng quát mắng không nói gì cả.
Lúc này đã chui vào gầm giường, sát vào phía trong cùng, sợ hãi không muốn bị kéo ra ngoài đánh.
Anh ta cũng rất hoảng.
Hơn nữa anh ta cũng không phải cướp đoạt mà, chỉ là tình cờ trên phố gặp người, ngửi thấy mùi thơm từ bát thịt trong tay Bình Tổ.
Anh ta không nhịn được nói thêm vài câu, chưa kịp phản ứng, bát thịt kho tàu đã nằm trong tay mình.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ngước mắt lên thì Ngô Bình Tổ đã không thấy đâu nữa, lúc ấy sợ hãi nên vội vàng chạy về nhà.
‘Cạch’ một tiếng vang lên.
Lúc này tiếng cửa phòng được mở ra.
Cha Đoàn ngây người ra: “Ai, ai lại mở cửa thế? Đoàn Xuân! Con bé thối tha này, lại là con nhóc chết tiệt này mở cửa!!!"
Trong bầu không khí hoang mang, tiếng bước chân tiến đến đang cận kề...
Những tiếng la hét đau đớn kéo đến.
Đoàn Xuân ngồi trên bậc thang, đôi tay đặt dưới cằm, hoàn toàn không cảm thấy hoảng sợ vì gia đình bị đánh.
Thậm chí nụ cười còn tự nhiên nở rộ lên ở khóe miệng.
Cô ấy không lợi hại bằng dì Ngô.
Suốt từ nhỏ đến lớn, cô ấy chỉ biết chịu đòn, thậm chí khi đã mười sáu tuổi, cô ấy vẫn không đánh bại họ.
Nhiều nhất chỉ là lúc bị đánh thì lựa chọn bỏ chạy ra ngoài.
Nhưng dì Ngô thì khác.
Một người đấu với nhiều người như vậy, vẫn có thể chiến thắng áp đảo.
Thực sự, đó là người mà cô ấy bội phục nhất, không có ai thay thế.
Không biết đã bao lâu, Ngô Truyền Phương mới bước ra ngoài, một tay cầm bát thịt kho tàu và tay kia cầm lạp xưởng.
Cầm những thứ thuộc về mình còn phải để họ bồi thường một chút.
Vừa bước xuống bậc thang, bà nói: "Đoàn Xuân, đến nhà dì ăn thịt."
"Được ạ!" Đoàn Xuân ngay lập tức đồng ý, thậm chí còn tiến lên giúp bà cầm đồ.
Nhìn cô bé nhanh nhẹn này, Ngô Truyền Phương nhăn mặt trách móc con trai mình, thậm chí còn không bằng cô bé chỉ mới mười lăm sáu tuổi, thật uổng phí đã sống nhiều năm như vậy.
Nhưng nếu nói đến cả nhà họ Đoàn, bà thích Đoàn Xuân nhất.
Đừng xem xét tuổi tác, cô bé thông minh hơn nhiều so với một số người trưởng thành.
Ở tuổi đó, cô bé đã lập kế hoạch cho cuộc đời của mình và thậm chí đã giúp được Đoàn Nguyệt không ít lần.
Làm sao mà Đoàn Nguyệt đang êm đẹp, đột nhiên lại ôm đồ bước vào cửa nhà họ Ngô khi cả hai nhà suýt nữa phải hủy hôn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận