Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 70. -

Chương 70
Lời còn chưa dứt, đột nhiên nhớ tới cái gì, trong nháy mắt nhiệt tình hẳn lên: "Ồ, em họ à, không chậm trễ không chậm trễ, chúng ta đi bên cạnh nói chuyện.”
Nói xong cùng những người khác chào hỏi, sau đó đưa người tới phòng nhỏ bên cạnh.
Vừa mới đi vào, cô ấy đã nhỏ giọng nói: "Cô ăn mặc như vậy tôi không nhận ra.”
Dung Hiểu Hiểu cười cười.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy cũ, không phải là cô không có quần áo đẹp hơn, mà là dọn phân lợn, cô cũng không dám mặc quần áo mới.
Cổ Cúc nhìn cái sọt sau lưng cô, đặc biệt chờ mong nói: "Có phải mang theo chút thứ tốt hay không?"
"Chỉ có một ít khoai tây." Dung Hiểu Hiểu không trực tiếp đưa sọt qua, mà tiếp tục hỏi: "Chị gái, chỗ các chị có sợi nylon không?"
Cổ Cúc nhìn chằm chằm vào cái sọt.
Do dự một hồi mới nói: "Cung tiêu xã trên trấn chúng tôi không có, nhưng tôi có thể tìm người làm cho cô một chút, chỉ là giá cả đặc biệt đắt, một cân sợ là mười đồng còn cần hai phiếu công nghiệp.”
Dung Hiểu Hiểu lấy sọt ra, trực tiếp đặt ở bên chân cô ấy: "Nơi này có tám mươi cân khoai tây, bốn hào một cân không cần vé.”
"Được được, tôi đều muốn" Cổ Cúc hai mắt sáng lên.
Cô ấy nhìn đồng chí nữ cõng rất dễ dàng, cứ nghĩ trong này không đựng được bao nhiêu.
Tám mươi cân khoai tây, đủ cho cả nhà bọn họ ăn rất lâu.
Mặc dù giá đắt hơn một hào, nhưng không cần phiếu.
Cổ Cúc đang muốn bỏ tiền ra, Dung Hiểu Hiểu đưa tay đè lại: "Tổng cộng ba đồng hai mao, xem như tiền đặt cọc của tôi, còn lại chờ hàng đến tôi sẽ trả tiếp.”
Cổ Cúc nhìn cô thật sâu, rất trịnh trọng nói: "Được, nếu cô đã tin tôi, tôi khẳng định cũng sẽ không lừa cô, ba ngày sau đến cung tiêu xã tìm tôi.”
"Được" Dung Hiểu Hiểu cười.
Hai người giao dịch xem như đã thành công, ngay khi muốn ra ngoài, Cổ Cúc hỏi: "Cô mua dây nylon là để câu cá sao?"
Vừa nói xong, cô ấy vội vàng thêm một câu: "Tôi không có ý hỏi thăm tin tức, chỉ là nếu thật sự có cá, cũng để lại cho tôi một ít."
"Được." Dung Hiểu Hiểu đáp ứng sảng khoái: "Khẳng định không thể thiếu chị.”
Cô Cúc thích một cô gái sảng khoái như vậy.
Lúc hai người ra khỏi phòng nhỏ, cô ấy nắm tay cô, nhiệt tình vô cùng: "Em họ à, chị nói cho em biết, em từ xa đưa đồ cho chị mà không đến nhà ngồi một chút, sao còn vội vàng chạy về?"
"Chị họ, chờ lần sau, lần sau nhất định sẽ đến nhà ngồi một chút." Dung Hiểu Hiểu càng nhiệt tình trả lời.
Nếu người ngoài nhìn thấy, còn nghĩ hai người bọn họ thật sự là chị em họ.
Phất phất tay với người đứng ở cửa cung tiêu xã, Dung Hiểu Hiểu xoay người rời đi.
Đồng thời trong lòng cảm thán tầm quan trọng của thức ăn.
Nhìn xem, tám mươi cân khoai tây đã nhận thêm một chị họ.
Tuy nhiên, khoai tây cũng quá rẻ.
Tám mươi cân mới ba đồng, cô quyết định sau này không trồng khoai tây trong không gian nữa.
Để trồng gạo và lúa mì.
Cô cũng đã tìm hiểu một chút.
Gạo xay bình thường một mao bốn một cân, gạo tinh có thể bán được hai mao hai một cân.
Lúa mì nghiền thành bột mì một cân cũng có thể bán được một mao năm.
Giá cao hơn nhiều.
Người bình thường cũng hiếm khi coi gạo và mì tinh là thực phẩm chủ yếu.
Ở nhà thanh niên tri thức thời gian dài như vậy, ngoại trừ Tiêu Cảng, những người khác gần như chưa bao giờ dùng gạo cùng mì trắng làm thực phẩm chính.
Tất cả đều là bột ngô và bột gạo.
Trong thời đại này, thực phẩm thực sự có giá trị.
Làm xong việc, Dung Hiểu Hiểu lại trở về đại đội.
Lần này cô cũng không chọn con đường gần nhất, mà theo dòng sông nhỏ một đường đi xuống.
Thức ăn vào miệng rất quý, cho nên hiện tại có vô số thức ăn bày ở trước mắt mình, cô làm sao có thể thờ ơ
Ngay cả Sửu Ngưu tám tuổi cũng biết trong sông có cá, tình nguyện mạo hiểm xuống sông bắt cá, vậy cô làm sao có thể không biết, nhưng cô nhát gan hơn Sửu Ngưu, đánh chết cũng sẽ không xuống nước.
Muốn bắt cá, vẫn phải dựa vào dụng cụ mới được.
Nhìn chằm chằm mặt sông, Dung Hiểu Hiểu đột nhiên liếm liếm môi dưới.
Thật nhớ nước dùng cá tươi ngon.
Canh cá bây giờ không uống được rồi, ngược lại còn phải cho heo ăn.
Vừa chạy tới chuồng heo, Tiêu Cảng vẻ mặt hưng phấn chạy tới: "Cô biết không, đại đội lại có hai thanh niên tri thức tới.”
Dung Hiểu Hiểu không quá để ý: "Đến thì đến.”
Tiêu Cảng bây giờ đã trở thành một mật thám.
Hắn phát hiện chỉ cần trong túi không thiếu hạt dưa đậu phộng, người đại đội sẽ đặc biệt thích lôi kéo hắn nói chuyện phiếm, rất nhiều chuyện còn chưa truyền đến nhà thanh niên tri thức, hắn đã tìm hiểu rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận