Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 164. Chương 164

Nhìn hai người đi xa, Lý Tứ thân là tiểu đội trưởng lại không mở miệng ngăn cản.
Hắn cũng không dám mở miệng ah.
Chưa bao giờ thấy một đồng chí nữ nào dũng mãnh như vậy, chẳng may đánh luôn hắn thì làm sao bây giờ.
"Được rồi được rồi, cũng đừng nhìn nữa, mau làm việc đi." Lý Tứ vung tay xua đuổi đám người, ngay sau đó lại đi tới cách Thịnh Tả Nguyên một mét: "Thanh niên tri thức Thịnh, cậu cũng mau đứng lên, trở về thay quần áo còn phải trở lại đây tiếp tục làm việc.”
Không dám đến quá gần, chủ yếu là mùi này thật sự quá gắt.
Sau đó lại quay đầu nhìn Viên Hinh còn ngốc nghếch đứng tại chỗ, vừa định mở miệng an ủi hai câu, đã thấy người Viên gia nghe được tin tức chạy tới.
Nói đến Viên gia.
Thực sự là một gia đình nhiều con cháu.
Vì sao Viên Hinh lại được trưởng bối trong nhà xem như bảo bối, đó là bởi vì cô ấy là cô con gái duy nhất của nhà bọn họ, phía trên tất cả đều là các anh trai.
Nhìn xem, nhìn tư thế của đám anh trai, chú bác này xông tới, không biết còn tưởng là đi đánh giặc.
Các chú các bác và đám anh trai của Viên Hinh nghe được bảo bối trong nhà bị bắt nạt, lập tức xắn tay áo lên vọt tới.
Vốn định dạy dỗ Thịnh Tả Nguyên kia một trận.
Nhưng nhìn hắn nằm sấp ở trong bùn co giật, cả người còn dính đầy phân, lần này cho dù là muốn đánh người cũng đánh không nổi, chỉ có thể nhổ một ngụm từ xa, dỗ dành bảo bối nhà mình rời đi.
Lý Tứ nhìn người đàn ông còn đang giãy dụa trong bùn.
Ngẫm lại lúc ban đầu gặp mặt tiêu sái bao nhiêu, vậy hiện tại có bao nhiêu chật vật, hắn chậc chậc nói: "Cậu nói xem, chọc ai không chọc lại đi chọc Viên Hinh, cuộc sống sau này đừng mong dễ dàng.”
Kế toán Viên đặc biệt bao che cho con.
Trong suy nghĩ của hắn, con trai thì cẩu thả một chút cũng được, gặp phải chuyện cũng phải tự mình vượt qua, bằng không làm sao thành tài.
Nhưng con gái thì khác, phải chăm sóc cưng chiều.
Nếu ai dám động đến một sợi lông tơ của con gái hắn, hắn cũng dám bỏ hết mặt mũi, giống như người phụ nữ lưu manh đứng ở ngoài cửa nhà đối phương mắng một đêm.
Viên Hinh trên đường trở về lau mặt một phen, sau đó đứng bất động.
Anh trai cả cô ấy kinh hãi: "Em cũng đừng đi tìm hắn nữa, người nọ không đáng tin cậy, về sau ngàn vạn lần đừng cùng hắn lui tới.”
"Đúng đúng, đừng để ý tới hắn nữa."
Bác của cô ấy cũng khuyên theo: "Hinh Hinh à, nghe lời bác, chúng ta trở về nghỉ ngơi, chờ mấy ngày nữa bác dẫn cháu lên trấn ăn bánh bao.”
Nghe thấy ăn bánh bao, xung quanh một trận nuốt nước bọt.
Viên Hinh há miệng, khóe miệng không nhịn được lại mím lại, bộ dạng muốn khóc lại liều mạng nhịn không khóc, cô ấy hít hít mũi: "Cháu muốn đi nhà thanh niên tri thức.”
Cô và Dương Quyên đồng bệnh tương liên, Dương Quyên còn là người đầu tiên ra mặt giúp cô ấy.
Cô ấy cảm thấy, Dương Quyên khẳng định rất hiểu mình.
Trong lòng tràn đầy lời muốn nói, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, lúc này cô ấy căn bản không tàn nhẫn như Dương Quyên đánh Thịnh Tả Nguyên thảm như vậy, trong lòng trống rỗng cũng có một chút thoải mái hơn như được trút giận.
Mà lúc này, Dung Hiểu Hiểu đã tới trấn.
Cô cũng không biết đại đội phát sinh náo nhiệt, nếu như biết được, nhất định sẽ trực tiếp vỗ tay cổ vũ khi Dương Quyên đánh Thịnh Tả Nguyên.
Trong nguyên văn cũng không nói rõ vị trí cụ thể, chỉ nói một chỗ rất bí mật.
Nhưng trấn nhỏ chỉ lớn có như vậy, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải lớn, thoáng hỏi thăm cũng có thể hỏi thăm ra.
Mao Khương sau khi xuất ra hai phần ba hàng hóa thì cảm thấy gánh nặng trên người nhẹ hơn không ít.
Đầu tiên là đến bưu điện để gọi cho nhà máy, giải thích sự cố xe tải, cũng xin ở lại đây một thời gian.
Ngay sau đó lại cùng Diêu Học Danh đặt nhà khách.
Hắn không trực tiếp đi sửa chữa xe tải, mà tính toán hai ngày nay dò xét thị trường chợ đen bên này, bán toàn bộ vải vóc trong xe tải.
Ngay cả khi giá thấp hơn một chút cũng không quan trọng.
Đồ phải được bán càng sớm càng tốt để chiếc xe tải được kéo đi sửa chữa.
Vậy sẽ không bị bắt được bất kỳ nhược điểm nào.
Hơn nữa tiền vốn của bọn họ đã trở lại, cho dù bán một phần ba số vải cuối cùng với giá thấp, đối với bọn họ mà nói cũng là kiếm được.
Có lẽ do kinh hoảng thất thố, hiện tại Mao Khương hoàn toàn không có tâm tư mạo hiểm kiếm nhiều tiền, thầm nghĩ nhanh chóng vượt qua cửa ải này.
“Tôi đã hỏi thăm xong rồi, chợ đen lớn nhất nơi này ở trong một mảnh rừng ngoại ô, tối nay chúng ta sẽ đi qua đó sao?”
"Ừm." Mao Khương ngồi ở ven đường, nặng nề hít một hơi thuốc: "Hôm nay tôi đi qua hỏi thăm tin tức, tranh thủ trong vòng hai ngày tới bán ra hết lô hàng này.”
"Được, đầu óc anh tốt, tôi đều nghe lời anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận