Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 409. Chương 409

Cô không cần làm gì cả, Đổng Xuân bây giờ như sống trong địa ngục vậy, cho đến khi mọi chuyện được giải quyết, cô ta sẽ không bao giờ được yên.
Gia đình Liêu Ba không phải người tốt.
Họ sẽ không tự kiểm điểm lỗi lầm của mình, đồng thời lại tham lam, cảm thấy bản thân không thể có được số tiền đó, thì sẽ đổ mọi lỗi lầm cho Đổng Xuân.
Nghe nói, trong nhà họ Liêu luôn vọng ra tiếng kêu thảm thiết.
Chỉ cần nghe tiếng động đó cũng biết Đổng Xuân sống khổ như thế nào.
Nhưng thực ra cô ta muốn thoát ra rất đơn giản.
Cô ta chỉ cần cầm số tiền vốn không thuộc về mình đó đi tới công xã, rồi trực tiếp tìm liên đoàn phụ nữ yêu cầu ly hôn với người chồng bạo hành là có thể lập tức thoát khỏi biển khổ.
Nhưng cô ta chẳng làm gì cả, cho dù bị đánh đến đau đớn thế nào, cô ta vẫn không dám rời cửa nhà họ Liêu.
Chỉ rúc bên trong như một con rùa rút cổ, chịu bị đánh chịu bị chửi.
Rất đáng thương nhưng cũng rất đáng giận, cô sẽ không bao giờ muốn dính dáng tới loại người như vậy.
Dung Hiểu Hiểu nháy mắt: "Nhưng sắp xong rồi, trước khi chị hai đi, chuyện này chắc chắn sẽ được giải quyết, bởi vì em đã nhờ vả một người."
Người đó là ai chứ?
Tất nhiên là anh rể tài giỏi của cô rồi.
Đã là người trong nhà, việc người nhà giúp giải quyết việc của người nhà, không phải chuyện đương nhiên sao?
Dù sao cũng đã trở thành con rể nhà họ Dung, ít nhất cũng phải ra sức chứ?
Dung Hiểu Hiểu thật sự không định can thiệp.
Đối đầu với loại người này cuối cùng chỉ tổ làm chính mình bị tức chết.
Chỉ là trước đây chị hai chỉ có thể dựa vào cô, nên cô không thể làm ngơ trước việc này.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Chị hai không dựa được vào chẳng lẽ anh rể cũng không được sao?
Xét về mưu mô, anh ấy không kém cạnh gì cô.
Cổ Cúc bĩu môi: “Lần sau phải kể cho chị nghe chuyện gia đình bọn hắn gặp rắc rối, chị mới giải tỏa được cơn tức trong lòng, trên đời sao lại có người độc ác như vậy?"
Vì bản thân, không màng tới sinh mệnh của con cái.
Cho dù muốn tái giá sống ngày tháng bình an, cũng không cần phải chiếm đoạt phần của con chứ?
Càng nghĩ cô ấy càng thương Sửu Ngưu.
Trực tiếp lấy từ quầy một nửa túi kẹo: “Mang cho Sửu Ngưu đi, giờ cậu nhóc đã đi học rồi phải không? Trẻ con nửa đường vào trường, chưa quen bạn bè cùng lớp, muốn kết giao bạn bè vẫn phải nhờ mấy món kẹo này."
Kẹo xuất hiện, đứa trẻ nào chẳng háo hức chạy tới?
Khi chơi đùa với nhau được một thời gian, tự nhiên sẽ trở thành bạn thân thiết.
Cổ Cúc không kìm được vuốt bụng mình, ngưỡng mộ nói: "Sau này nếu chị có đứa con ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết mấy, em nói xem, sắp tới chồng chị về thăm nhà, lần này chị có thể nắm lấy cơ hội mang thai không?"
"..." Dung Hiểu Hiểu cầm kẹo chớp mắt.
Chị hỏi em chuyện này sao?
Cổ Cúc thực sự lo lắng.
Cô ấy kết hôn được vài năm, mặc dù chồng ít ở nhà, nhưng mỗi lần về thăm cũng tận dụng cơ hội, hy vọng một lần thành công.
Kết quả, cho đến bây giờ vẫn chẳng có tin gì.
Chuyện này nếu kể với các cô gái chưa chồng khác, Cổ Cúc nhất định cũng ngại ngùng.
Nhưng ai bảo Hiểu Hiểu là em họ thân nhất của cô ấy chứ, chuyện nên nói hay không nên nói cũng không phân biệt, một lèo trút hết ra:
"Mẹ chồng chưa từng trực tiếp thúc giục chị, nhưng chị cũng biết bố mẹ chồng mong chờ được bế cháu. Em nói chị có nên lén tìm thầy lang xem không?"
"Đừng."
Dung Hiểu Hiểu lắc đầu, để thuyết phục cô ấy từ bỏ ý định, liền kể vài câu chuyện đau lòng mình nghe được: “Em nghe mấy bà ở đại đội kể, đại đội bên cạnh có cô dâu mới, cũng vội vàng cầu tự mang thai, đi tìm đủ mọi cách…”
“…Kết quả càng uống càng phình bụng ra, giống như mang thai được mười tháng, cả nhà đều tưởng thật sự có thai, ai ngờ qua tháng mười vẫn sinh không được, đi bệnh viện kiểm tra…”
“Chị đoán xem ra sao?"
"Ra sao?"
Dung Hiểu Hiểu vẫy tay mô tả: "Kết quả trong bụng cô ta không phải đứa trẻ, mà là cục u to thế này đó."
"..." Cổ Cúc nghe mà rùng mình.
Dung Hiểu Hiểu lợi dụng cơ hội nói: "Vậy nên, thay vì tìm cách lạ lùng, tốt hơn hết là đi khám ở bệnh viện trước, nếu không có vấn đề gì thì cũng yên tâm hơn.”
“Thực sự có bệnh thì nghe theo chỉ định của bác sĩ điều trị tốt, hoặc tìm thầy thuốc Đông y điều dưỡng."
Cổ Cúc càng nghe càng thấy cô nói có lý.
Lập tức gọi với người phía trước: "Chị Trần, làm ơn thay ca cho em nhé, lần sau em sẽ trả ơn chị."
Người kia vẫy tay: "Đi đi, cứ đi."
Sắp xếp xong, Cổ Cúc kéo tay Dung Hiểu Hiểu: "Em đi cùng chị lên bệnh viện nhé, một mình chị cứ thấy rợn người.”
Dung Hiểu Hiểu còn biết làm sao?
Dù sao bây giờ rảnh rỗi thì đi cùng vậy.
Trước tiên đi về nhà lấy giấy tờ rồi lấy giấy giới thiệu, lúc đến bệnh viện lớn nhất thị trấn cũng đã hai tiếng trôi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận