Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 31. Chương 31

Chương 31: Chương 31
Người trong ruộng lần lượt tản đi, tiểu đội trưởng cúi đầu đứng tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cỏ dại bên chân.
Trong đầu nhớ lại lời vừa rồi của thanh niên tri thức Dung, Ba la bô lô nghe đến đau não, nhưng hiện tại nhịn không được hồi tưởng lại, việc nhổ cỏ có khoa học này thật sự có thể hạn chế sự sinh trưởng của cỏ dại sao?
Nhổ cỏ có phải là một công việc khó khăn không?
Đương nhiên không phải, phải nói lại, nhổ cỏ mệt mỏi thì có mệt mỏi một chút, nhưng dù là đứa trẻ con mấy tuổi cũng biết nên nhổ như thế nào.
Chỉ là quá rườm rà.
Cỏ dại nhổ không hết, nhổ hôm nay không bao lâu sau sẽ sinh trưởng.
Còn không thể mặc kệ, cỏ dại có xu hướng tăng nhanh, hấp thụ dinh dưỡng trong đất nên cây lương thực không phát triển tốt, cho nên cách năm bảy ngày lại phải sắp xếp một nhóm người đến nhổ trong ruộng.
Nếu...
"Lý Tứ, mảnh đất này xảy ra chuyện gì vậy? Cả buổi sáng sao lại không làm được chút nào?” Trên dốc truyền đến một tiếng hét.
Lý Tứ lấy lại tinh thần, thấy đại đội trưởng phía trên, hắn bước hai bước lớn đi tới.
Đại đội trưởng La nhíu mày: "Chỗ này giao cho ai? Hôm nay nếu làm không xong trực tiếp trừ công điểm.”
"Đại đội trưởng, ông nghe tôi nói. "Lý Tứ dở khóc dở cười, theo bản năng nói ra câu cửa miệng của thanh niên tri thức Dung: "Vừa rồi thanh niên tri thức Dung nói cho tôi một ít lưu ý về nhổ cỏ, tôi nghe lại cảm thấy có chút đạo lý.”
Trí nhớ của hắn tất nhiên tốt hơn bà Chu, kể lại đại khái những lời thanh niên tri thức Dung nói.
Đại đội trưởng La ở một bên nghe, trên khuôn mặt già nua của ông hiện lên vẻ thận trọng.
Rốt cuộc là người nhà nông, có bản lĩnh thì nghe một chút cũng có thể cân nhắc.
Hắn thoáng cái nắm lấy trọng điểm: "Làm thế nào để thiết lập vùng đệm?”
Lý Tứ vẫy tay với đại đội trưởng, hai người lại trở lại trong ruộng, hắn chỉ vào một chỗ nói: "Đào hố.”
Hắn chỉ vào chỗ, chính là chỗ thanh niên tri thức Dung lao động cả buổi sáng.
Đào hai cái hố nhỏ sâu bằng ngón tay.
Đột nhiên, khóe miệng hơi co giật.
Cho nên, cả sáng thanh niên tri thức Dung chỉ làm chút công việc này? Vậy công điểm biết tính như thế nào?
Đại đội trưởng La lấy ra một điếu thuốc hút nửa đoạn từ trong túi, không châm lửa, chỉ cầm ở chóp mũi ngửi ngửi: "Cấp trên an bài cho người trong thành xuống nông thôn là để xây dựng, anh nhìn xem mỗi người bọn họ, ngoại trừ ít có mấy người có thể làm việc ra, còn lại còn kém hơn cả mấy bà lão trong đội.”
Lý Tứ không hiểu tại sao đại đội trưởng nhắc tới chuyện này, hắn thuận theo nói: "Không phải sao, sáu thanh niên tri thức mới tới nhìn có vẻ cũng không giống người có thể làm việc.”
Ngoại trừ thanh niên tri thức Dung lắm miệng, mấy người khác làm việc cũng không được lắm.
Nhưng có một điểm tương đối tốt, ít nhất không trực tiếp gây sự.
Lúc này, đại đội trưởng La chuyển đề tài: "Làm việc không được, nhưng có một điểm thanh niên tri thức mạnh hơn người nông thôn chúng ta, quốc gia chủ khởi xướng phát triển khoa học, nhưng người nông thôn chúng ta biết cái gì? Họ được giáo dục nhiều hơn chúng ta và biết nhiều kiến thức hơn.”
"Đại đội trưởng, ý của ông là gì?" Lý Tứ có chút hiểu ý của đại đội trưởng, nhưng cũng không quá chắc chắn.
Đại đội trưởng La chỉ rõ: "Trước tiên hãy nghe cô ấy nói như thế nào, sau đó xem cô ấy làm thế nào.”
Bọn họ tuy rằng là người có kinh nghiệm làm ruộng lâu năm, mỗi người đều có phương thức làm ruộng của mình, nhưng cũng không dám nói là trồng tốt nhất, càng không dám nói biện pháp của mình là tốt nhất.
Ông ta chưa bao giờ là một người cổ hủ, nếu đã có phương pháp tốt hơn, tất nhiên muốn thử một chút.
"Vậy công việc của cô ấy..."
"Như thường lệ, nếu như biện pháp này thật sự có hiệu quả, vậy thì tính theo công điểm cao nhất." Đại đội trưởng La nói: "Một phương pháp tốt có thể giúp chúng ta bớt việc rất nhiều, dùng lực lượng lao động tiết kiệm được cho những việc khác, sẽ hiệu quả hơn.”
Đồng thời, cũng làm cho các thanh niên tri thức khác xem một chút.
Thay vì để bọn họ xuống đất làm việc, còn không bằng phát huy sở trường của bọn họ, như vậy đối với đại đội mà nói ngược lại càng có thêm trợ lực một chút.
Nếu không có hiệu quả.
Đại đội trưởng La nhìn hố cạn được đào ra, với thái độ làm việc của thanh niên tri thức Dung, cũng không chắc có thể làm được bao nhiêu công điểm, chi bằng thử một lần.
......
Mà lúc này, Dung Hiểu Hiểu đi về hai tay đặt ở sau lưng, từng bước từng bước nhẹ nhàng, không cảm giác được vất vả khi làm việc.
So sánh với thanh niên tri thức bên cạnh, cô giống như ra ngoài tản bộ một phen.
"Thắt lưng này của tôi, thật sự sắp gãy rồi."
"Chưa từng nghĩ tới nhổ cỏ lại mệt mỏi như vậy."
"Nhưng cũng may, mỗi ngày cố định một mảnh đất, chỉ cần làm xong là có thể nghỉ ngơi." Trần Thụ Danh đã sớm thăm dò rõ ràng, hắn nói tiếp: "Đương nhiên không phải là thật sự nghỉ ngơi trước mặt tiểu đội trưởng, mà là làm bộ một chút cũng sẽ không bị nói.”
"Cứu mạng! Mảnh lớn như vậy, cho dù tôi làm cả ngày cũng không xong chứ đừng nói là sớm." Tiêu Cảng khóc lóc, khuôn mặt.
Trần Thụ Danh không để ý tới hắn.
Hai người chia nhau về một hướng, cả buổi sáng không ít lần nghe thấy tiếng kêu rên của Tiêu Cảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận