Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 383. Chương 383

Mười mấy chàng trai khỏe mạnh cũng thật vất vả mới khiêng được nó lên, ai nấy đổ mồ hôi nhễ nhại.
"Cái này nặng thật."
"Nặng là tốt, chắc bên trong đồ nhiều lắm."
"Nhìn kìa, còn có khóa, chắc bên trong đồ rất quý giá."
Tất cả mọi người đều hồi hộp, Tiêu Cảng ghé lại nhìn, không nhịn được nói: "Sao trông giống quan tài vậy, bên trong không phải đựng xác chết đấy chứ?"
Nói tới đây, anh ta tự dọa mình, co cổ lẩm bẩm: "Chúng ta không đào mộ người ta chứ?"
"Úi phi phi!"
Vương Cương Vũ liên tục làm điệu bộ phi phi xua đi, nghiêm giọng: “Cậu không được nói lung tung đâu người anh em!"
Sợ điều tốt không linh mà cái xấu sẽ đúng, muốn bắt anh ta phi phi phi luôn.
Thời gian qua, đào đồ ở phía sau núi, đồ có giá trị thì chưa tìm thấy, nhưng lại đào được một đống xương người, xương động vật.
Xương động vật thì đào hố chôn đi.
Nhưng xương người thì không được, phải thu thập, đào huyệt chôn cất.
Cho dù không quen biết, nhưng đã đào lên rồi cũng không thể để hài cốt người quá cố không có nơi yên nghỉ.
Nhưng cứ lặp lại nhiều lần.
Khiến Vương Cương Vũ và đồng nghiệp từng nghi ngờ, họ đến đây để tìm kho báu hay là để thu thập thi thể?
Thật sự, thật sự không muốn đào thêm xác chết nữa!
Đặc biệt, hiếm khi có phát hiện quan trọng như thế này, chẳng mong gì hơn là bên trong không phải là thi thể.
Nếu thật vậy sẽ khiến anh ta từ cực kỳ phấn khích chuyển sang gào khóc.
Trước khi mở hòm, Vương Cương Vũ cứ dặn đi dặn lại không được nói bừa.
Kết quả dặn người của mình xong lại quên mất người của đại đội Hồng Sơn, thực sự hối hận không bịt miệng anh ta trước khi nói.
Người thường ôn hòa giờ trừng mắt nhìn người.
Khiến Tiêu Cảng có chút ủ rũ, ngậm miệng không dám nói nữa.
Nhưng thực ra anh ta cũng nói ra suy nghĩ của mọi người.
Mặc dù là cái hòm sắt có khóa, nhưng kích thước và chiều dài giống hệt quan tài, rất khó không khiến người ta liên tưởng.
Vừa vặn người từ thị trấn vội vã chạy tới.
Không chỉ là người phụ trách việc này mà cả công an có súng, rõ ràng cũng lo sự việc ồn ào quá, không kiểm soát được hiện trường sẽ khó xử lý.
Người đứng đầu là một ông lão, ông ta nhìn qua rồi nói: "Đem thứ đó về."
Người bên cạnh nghe theo, chuẩn bị khiêng cái hòm sắt lên xe bò chở đi.
Qua vài giây, Vương Cương Vũ ngăn lại họ: “Không được."
"Đồng chí Vương, anh muốn chống lệnh à?"
Vương Cương Vũ lắc đầu: “Dĩ nhiên không, ông Lý cũng biết, tôi phụ trách việc này, quay lại sẽ phải có báo cáo bằng văn bản, không thể viết là đã bỏ ra bao nhiêu tinh lực, tiền bạc, cuối cùng chỉ mang về một cái hòm sắt được.”
“…Ít nhất cũng phải cho tôi và các đồng đội biết bên trong có gì chứ."
Theo lời anh ta, đồng đội cũng đứng về phía anh ta.
Hai bên giằng co.
Dung Hiểu Hiểu ở bên cạnh nhìn, lập tức nhận ra hai nhóm người không cùng một bộ phận.
Nếu không đâu thể xảy ra tình huống căng thẳng như vậy.
Nhưng cũng tốt, hai bên cãi nhau cô cũng có thể xem bên trong hòm có gì.
Một bên muốn lấy, một bên không đồng ý.
Người văn minh đâu thể đánh nhau chứ?
Cuối cùng sau gần mười phút căng thẳng, người từ thị trấn đành chấp nhận, nhưng họ cũng đưa ra yêu cầu, đó là nhất định phải do người của họ mở hòm.
Bên ngoài hòm treo một ổ khóa sắt.
Nhìn đã bị rỉ sét, cũng không biết tìm chìa khóa ở đâu.
Vì vậy chỉ có thể phá bỏ bằng vũ lực.
Người phá khóa lấy cây rìu chém vào vị trí ổ khóa, chưa đầy hai nhát đã đập vỡ khóa.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều nín thở, mắt dán chặt vào cái hòm sắt, đầu óc đã bay bổng.
Vàng bạc châu báu, đồ trang sức vô giá, đồ cổ quý hiếm hoặc là...
Khi hòm được mở ra, thứ bên trong khiến mọi người sững sờ.
Cái gì vậy!?
Hiện trường lập tức im phăng phắc, ai cũng kinh ngạc nói không nên lời.
Cho đến khi Tiêu Cảng không tin vào mắt mình, hét lên: "Tôi có nhìn nhầm không, đây, đây là gạo???"
Gạo?
Sao có thể là gạo?!
Tiếng lầm bầm của Tiêu Cảng nói ra suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người.
Cái hòm sắt chôn không cạn, lại dùng sắt làm hòm dài, dù là thời điểm này hay trước đây, sắt luôn có giá trị hơn gỗ rất nhiều, hiếm có hơn.
Dùng vật liệu có giá trị cao và hiếm hoi như thế để đựng, cho dù không phải là vàng ròng sáng loáng, cũng phải là thứ đặc biệt đắt tiền chứ không thể là lương thực trồng trên đồng ruộng nhà nông.
Không biết chôn bao nhiêu năm, bên trong đã mốc meo chưa kể còn thấy bọ gạo đen bé tẹo chạy lăng xăng trong gạo.
Đây là kho báu mà họ tìm kiếm cả quãng thời gian dài à?
Là kho báu mà mấy người Chu Hồng Bân và quả phụ Trần vất vả tìm kiếm?
"Không thể nào! Không thể! Chắc chắn có sai sót gì đó!"
Ông lão đứng đầu lao tới, cũng không để ý dơ bẩn, trực tiếp nhét tay vào lúa gạch tìm kiếm, miệng vẫn hét: "Bên trong nhất định cất giấu thứ gì đó, sao các anh cứ đứng đó, mau tìm nhanh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận