Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 113. Chương 113

Chương 113
Loại chờ đợi mang theo hi vọng này thật sự rất khó chịu.
Trước đây, thời gian này trôi qua đặc biệt nhanh chóng.
Dậy sớm làm việc, nghỉ trưa, nghỉ trưa xong buổi chiều lại phải làm việc, chờ sau khi làm việc trở về ăn một bữa cơm, cùng người nhà nói chuyện rồi vào ban đêm sẽ đi ngủ.
Sau khi thức dậy, lại bắt đầu công việc.
Chu kỳ lại tiếp diễn, muốn nói đoạn thời gian nào được mong chờ nhất trong năm, đó khẳng định chính là ngày thu hoạch lương thực.
Bây giờ, không chỉ là ngày thu hoạch lương thực nữa.
Chẳng qua trước khi thu hoạch lương thực, bọn họ có thể nhìn ra thế phát triển của lương thực trên ruộng, có thể thu hoạch được bao nhiêu lương thực, trong lòng cũng ít nhiều có chút tính toán.
Nhưng bây giờ thì khác.
Không ai có thể chắc chắn có bao nhiêu cá có thể mắc trong lưới đánh cá.
Ít nhất có thể bắt được hơn mười con chứ.
"Nếu có thể có hơn mười con là được, một ngày mười mấy con, một tháng không phải sẽ được mấy trăm con cá sao." Có người đã bắt đầu suy đoán.
Như vậy tính ra, đại đội bọn họ trăm mấy người, một tháng có thể chia được hai ba con cá.
"Ông đừng nói nữa, nói nữa nước miếng tôi sẽ chảy ra."
"Có thể có nhiều như vậy sao?" Có người nhìn chằm chằm động tĩnh trên mặt sông: "Nếu có thể có mấy con cũng được, chỉ cần đừng trống không là được.”
Mỗi người một câu, hai bên bờ sông rất náo nhiệt.
Đột nhiên một bóng người đột nhiên vọt tới vờ sông, vẫy tay và hét lên: "Ồ, có cá để ăn rồi, chúng ta có cá để ăn rồi."
Chỉ la hét còn chưa tính, nhìn hắn giống như muốn lao xuống sông vậy.
Người ở gần nhanh chóng giữ chặt hắn lại, sốt ruột nói: "Sỏa Đào anh điên rồi sao? Đại đội trưởng đã nói không được xuống sông, nếu anh không nghe lời sẽ không cho anh làm việc.”
Người bị giữ chặt chính là một người đàn ông trưởng thành, lại bởi vì lời nói của hắn mà sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục xua tay: “Không được, Sỏa Đào không xuống sông, Sỏa Đào muốn làm việc.”
"Đúng rồi, cậu phải ngoan ngoãn nghe lời đại đội trưởng, chờ cá lên lưới, còn có thể được phân cá."
"Cá cá, cá Sảo Đào muốn ăn cá." Người đàn ông trưởng thành lại nhảy nhót, chạy về phía bờ sông, ôm một đứa trẻ: "Hổ Oa Tử, ba có cá ăn, ba cùng con ăn cá nha.”
Bé trai khoảng sáu bảy tuổi kia được cha cao lớn ôm lên cười vô cùng vui vẻ.
Dung Hiểu Hiểu nhìn bọn họ, cũng không khỏi cười theo.
"Hổ oa tử cháu đã gặp qua, ba nó còn chưa từng gặp đúng chứ?" Thím Trần thở dài: "Sỏa Đào là một người đáng thương, khi còn bé người đặc biệt thông minh, mãi cho đến năm hắn mười tuổi, mẹ hắn khó sinh một thi hai mạng, trong nhà làm tang sự không để ý đến hắn, chờ đến lúc phát hiện người đã sốt cao đến choáng váng, sau đó trong nhà lại xảy ra chuyện, cả nhà trên dưới chỉ còn lại một mình hắn.”
Dung Hiểu Hiểu lúc trước nghe nói qua chuyện của Hổ Oa Tử, cô nhẹ giọng hỏi: "Sửu Ngưu trước đó nói với cháu, Hổ Oa Tử là thằng bé nhặt được."
"Đúng." Thím Trần đột nhiên cười một tiếng: "Khi đó Sửu Ngưu mới tầm ba tuổi, sau khi nhặt được Hổ Oa Tử còn thật sự muốn làm ba hắn.”
Nhưng cũng chỉ cười một tiếng như vậy: "Vốn đại đội tính đưa Hổ Oa Tử cho người nhà khác nhận nuôi, là Sỏa Đào đoạt đứa nhỏ, đại đội trưởng cũng không phải không bắt hắn đưa đứa nhỏ ra, nhưng Sỏa Đào thật sự không đồng ý."
Tính ra cũng là chuyện năm sáu năm trước, nhưng có một số việc vẫn nhớ rất rõ ràng.
Cũng không biết tại sao Sỏa Đào lại cứng rắn muốn nuôi một đứa bé bị bỏ rơi, vì thế hắn nghe đại đội trưởng nói, cố gắng làm việc, cố gắng kiếm công điểm, cứng rắn nuôi đứa bé mới mấy tháng thành dáng vẻ như bây giờ.
"Cháu đừng nhìn hắn ngốc, nhưng hắn làm việc rất tốt." Thím Trần có chút bội phục nói: "Đại đội chúng ta không có nhiều người nhận đầy đủ công điểm, Sỏa Đào chính là một trong số đó, cũng không phải bởi vì người ngốc nên mới cho công điểm cao như vậy, mà toàn bộ dựa vào khí lực kiếm được.”
"Hắn rất lợi hại."
"Lợi hại thì lợi hại, nhưng cuộc sống cũng thật khổ." Thím Trần thở dài: "Mười công điểm nuôi một người lớn một đứa nhỏ dư dả, nhưng sở dĩ Hổ Oa Tử bị vứt bỏ, là bởi vì trên người có bệnh, hàng năm tiền thuốc cũng tốn không ít.”
“Hổ Oa Tử có bệnh.”
Thím Trần gật gật đầu: "Hàng năm đại đội trưởng đều dẫn Hổ Oa Tử đến bệnh viện trong thành kê đơn thuốc, cũng không nhớ được là bệnh gì, chỉ là nước tiểu đặc biệt nhiều, bác sĩ nói kiên trì uống thuốc, sẽ không có gì khác với đứa nhỏ bình thường.”
Dung Hiểu Hiểu nghe như có điều suy nghĩ.
Lúc này, La Kiến Lâm phất tay hô to: "Được rồi, cũng đừng tụ tập ở chỗ này nữa, chẳng may quấy nhiễu cá dưới sông thì làm sao bây giờ, sắp đến thời gian làm việc, đều nhanh chóng giải tán đi.”
Vừa hô vừa xua đuổi, cho dù mọi người muốn lưu lại xem nhiều hơn, cũng không thể không rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận