Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 181. Chương 181

Ực ực, người đàn ông nuốt nước bọt, theo bản năng lùi ra sau nửa bước chân.
Vị nữ đồng chí này làm sao cần giúp đỡ, như vậy cũng quá có thể đánh rồi.
Dung Hiểu Hiểu cầm cái gánh chọc vào sau lưng Phòng Cao Dương, làm cho hắn giống như rùa bò cũng không đứng dậy nổi, cô khẽ cười: "Muốn làm anh rể tôi thì nhớ kỹ phần đau này, một năm không tới bảy tám lần, tôi sẽ không phải là em gái chị ấy.”
"Chân của tôi ah, chân của tôi bị gãy." Phòng Cao Dương thống khổ kêu rên, đau đớn như rách trên đùi khiến anh ta đau đến thấu xương.
Dung Hiểu Hiểu từ trong túi lấy ra hai tờ tiền, cho vào lòng bàn tay xoa thành một cục, nửa ngồi xổm xuống kéo tóc anh ta lên, trực tiếp nhét tiền vào miệng anh ta: "Không sao, chặt đứt còn có thể nối, tiền thuốc men tôi gánh chịu, nếu anh thật sự tàn phế cũng không sao, chỉ cần anh ngày ngày liệt nửa người trên giường, mỗi tháng tôi cho anh hai đồng tiền ăn, bảo vệ anh cả đời cơm áo không lo.”
Phòng Cao Dương bị nhét tiền lộ ra vẻ hoảng sợ.
Anh ta hối hận rồi.
Anh ta thực sự hối hận.
Vốn tưởng rằng có thể cưỡng chế lấy thân phận bạn trai Ngô Bình Tuệ này, cho dù đối phương tức giận muốn động thủ cũng không sao, dù sao một đồng chí nữ, khí lực có thể lớn đến đâu.
Miễn là có thể cầm được tiền, tất cả mọi chuyện đều đáng giá.
Bây giờ tiền đã có trong tay.
Phòng Cao Dương chẳng những không cảm thấy cao hứng, còn cực kỳ hoảng sợ cùng hối hận.
Trong nháy mắt như vậy, hắn thật cảm thấy Dung Hiểu Hiểu có thể làm cho hắn tàn phế, chân mình thật sự sẽ bị đánh gãy.
Không, nó đã bị đánh gãy.
Dung Hiểu Hiểu đứng dậy, hai tay cầm cái gánh, cổ vũ hắn: “Nào cùng mọi người nói chuyện cho rõ ràng, anh và chị hai tôi rốt cuộc có quan hệ gì.”
Không có đòn gánh áp chế, Phòng Cao Dương cuối cùng cũng có thể nhúc nhích.
Anh ta nhanh chóng bò về phía trước, nhổ ra tiền trong miệng, thật sự không để ý đến nỗi đau trên đùi, run rẩy nói: "Không có, tôi và cô ấy không liên quan, chỉ là, chỉ là bạn học.”
Kỳ thật, vào lúc này mọi người coi như là hiểu rõ.
Phàm là thanh niên tri thức Phòng và thanh niên tri thức Ngô có chút quan hệ, thanh niên tri thức Dung thân là em vợ tương lai sẽ không hạ thủ tàn nhẫn như vậy.
Thực sự đã đánh hắn gãy chân.
Không phát hiện chân đã vặn vẹo sao, vừa nhìn đã cảm thấy đau.
Nhưng, luôn có người miệng tiện.
"Sao lại không sao, chúng tôi tận mắt nhìn thấy, chị hai cô bị người ta kéo tay, muốn tôi nói nha, hai người kết hôn luôn đi." Một bà thím mặt khắc nghiệt hai tay chống eo.
"Triệu Hồng, bà bớt nói vài câu." Có người khuyên.
Triệu Hồng chẳng những không câm miệng, còn cất cao giọng nói: "Tôi nói sai gì sao, đã nắm tay, chẳng lẽ không gả cho hắn còn gây họa cho người đàn ông khác, loại con gái như vậy đặt ở mấy năm trước, nên dìm lồng heo cho chết đuối.”
Dung Hiểu Hiểu nhìn bà ta, nhếch miệng cười.
Cô cất bước đi về phía Phòng Cao Dương, dọa cho Phòng Cao Dương sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, muốn đứng lên chạy trốn, rồi lại bởi vì chân đau không đứng dậy nổi.
Dung Hiểu Hiểu lần này không đánh hắn.
Mà một tay nắm lấy cánh tay hắn, sau đó dùng sức hất lên.
Rầm một tiếng, ngay sau đó chính là hai tiếng kêu thảm thiết.
Dung Hiểu Hiểu vừa nhìn, vui vẻ.
Thủ pháp của mình còn rất chuẩn.
Phòng Cao Dương trực tiếp bị cô xách lên hất bay, ném về phía Triệu Hồng.
Cú ném này khiến hai người đồng loạt ngã xuống đất, Phòng Cao Dương đè bà Triệu không đứng dậy nổi.
Không phải là họ không dậy nổi.
Mà là Dung Hiểu Hiểu lại đi tới, một chân giẫm lên lưng Phòng Cao Dương, làm cho hai người nằm chồng lên nhau căn bản không đứng dậy được.
"Ôi chao, thắt lưng của tôi, gãy thắt lưng tôi rồi, cô là kẻ đê tiện đáng giết ngàn đao, nhanh chóng buông hắn ra" Bà Triệu bị Phòng Cao Dương đè xuống chính diện, đè đến nỗi bà ta cũng sắp không thở nổi.
Dung Hiểu Hiểu vẻ mặt tiếc nuối: "Làm sao bây giờ, nắm tay cũng phải dìm lồng heo cho chết đuối, bà bây giờ còn bị đàn ông đè ở dưới thân ôm, vậy không phải sẽ bị phanh thây xé xác sao."
Sắc mặt bà Triệu cứng đờ.
Tư thế này thực sự có chút lúng túng.
Hoàn toàn là thân thể dán sát thân thể.
"Bất quá không sao." Dung Hiểu Hiểu cho bà ta chú ý: "Bà dứt khoát gả cho anh ta đi, tuy rằng người đàn ông này rác rưởi nhưng cũng may còn trẻ, gả cho một người đàn ông trẻ tuổi hơn con trai bà, ngẫm lại bà cũng không chịu thiệt.”
Bà Triệu mặt đỏ như mông khỉ: "Phi, cô tránh đi cho tôi."
Bà ta dù là không biết xấu hổ đi nữa, nhưng trước mặt nhiều người như vậy bị một người đàn ông đè ở dưới thân, đó cũng là chuyện chịu không nổi, bà ta gào thét: "Vương Vũ, mày là đồ con rùa, máy cứ đứng ngoài nhìn mẹ mày bị bắt nạt sao.”
Vương Vũ ở trong đám người rụt cổ lại.
Anh ta không dám ra ngoài.
Không thấy cô gái hung ác kia trực tiếp đánh gãy chân Phòng Cao Dương sao, còn dùng một tay nhấc một người đàn ông cao lớn ném đi, nếu hắn đi ra ngoài cũng sẽ bị đánh.
Dung Hiểu Hiểu cũng hô: "Chị hai, đem cái lưỡi lê đó cho em.”
Lúc này Ngô Bình Tuệ còn có chút hoảng hốt, cả người sững sờ không biết nên đáp lại như thế nào.
Nhưng cô ấy rất nghe lời em gái nói, thật sự đưa lưỡi liềm trong tay qua.”
Lần này, Phòng Cao Dương cùng bà Triệu đều hoảng sợ vạn phần.
Người này, chẳng lẽ còn muốn động đao.
Dung Hiểu Hiểu tiếp nhận lưỡi liềm, ở trong ánh mắt hoảng sợ của hai người giơ lưỡi lê lên, nặng nề cắm xuống đất giữa hai chân Phòng Cao Dương.
Đây cũng là ở bên chân Triệu Hồng.
Bà ta chỉ cần hơi dịch một chút là có thể đụng phải lưỡi liềm, trong nháy mắt thiếu chút nữa trực tiếp bị dọa ngất đi.
Phòng Cao Dương cũng không khá hơn bao nhiêu, đã sớm bị dọa đến mất tiếng, lúc này cả người vô lực nằm dài trên người bà Triệu, cho dù trên thắt lưng không có người áp chế, hắn cũng quên tránh thoát.
"Chị hai, thấy rồi chứ." Dung Hiểu Hiểu giòn tan nói: "Nếu thật sự có người ép buộc chị, gả thì gả đi, cứ cắt bỏ một khối thịt của hắn, về sau làm trâu làm ngựa hầu hạ hắn cả đời.”
“…”
“…”
Có rất nhiều người trên cánh đồng.
Nhưng lúc này, ai cũng không dám lên tiếng.
Nhất là nam đồng chí, chỉ cảm thấy hai chân lạnh lẽo.
"Các người ai nấy đi làm việc của mình đi, nhanh chóng giải tán." Đại đội trưởng Nam Vọng khoan thai đến muộn, nhưng cũng rất hiểu rõ tình huống bên này, vừa mới đi vào đã phân phó: "Tiểu Hà, cậu tìm hai người đưa thanh niên tri thức Phòng đến trạm y tế, Vương Vũ mau đưa mẹ già của anh về đi, cũng đừng ở chỗ này mất mặt.”
Tiểu Hà bị điểm danh rất không vui.
Thanh niên tri thức Phòng kia bị dọa đến xụi lơ, trên quần cũng không biết đã ướt sũng từ lúc nào.
Ngẫm lại lúc trước hắn còn muốn ép buộc đồng chí nữ, loại đàn ông này hắn cũng không muốn lại gần, dù sao cũng rất ghét bỏ.
"Mang theo tiền, trừ bỏ tiền thuốc men còn lại chính là phí vất vả của các người." Đại đội trưởng chỉ chỉ hai tờ tiền bị nhổ ra trên mặt đất.
Gãy xương tốn rất nhiều tiền, nhưng cũng không quá hai mươi đồng.
Lời này vừa nói xong, cuối cùng cũng có người không ghét bỏ, vội vàng khiêng Phòng Cao Dương còn chưa hồi phục được thần trí rời đi.
Đám người vừa đi, Hoàng Bản Đồng lúc này mới đánh giá hai chị em trước mặt.
Anh ta đến không quá muộn.
Sở dĩ không ra mặt, kỳ thật cũng là muốn mượn tay em gái thanh niên tri thức Ngô, chỉnh trị đám thanh niên tri thức một chút.
Hắn đối với mình có tự biết mình, không nháo đến thời điểm ác độc nhất, thật sự không đành lòng ra tay quản giáo quá độc ác.
Liền nghĩ có thể thừa dịp lần này trấn áp một số người ở đại đội hay không.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, vị nữ đồng chí này ra tay lại tàn nhẫn như vậy.
Hai chị em này.
Một người thật sự ngây thơ, một người lại thật dũng mãnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận