Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 419. Chương 419

Nhìn đôi mắt sáng rỡ của cậu nhóc, Giản Chu biết cậu nhóc không muốn nghe lời từ chối lịch sự, nên gật đầu, nói:
"Được, cháo gạo cháu nấu vừa phải, ăn cùng rau sống rất ngon."
"Thật á!"
Mắt Sửu Ngưu càng sáng hơn: “Vậy cháu múc thêm cho dượng."
Nói rồi làm, không lâu sau mang ra một bát to.
Giản Chu khẩu vị không nhỏ, nhưng cái này...
Dù sao cũng ăn hết.
Thật ra, nhà anh có khá nhiều trẻ con.
Chỉ riêng anh em ruột đã có tám người, cháu trai cháu gái thì nhiều không đếm nổi.
Nhưng trong số nhiều đứa trẻ đó, anh không thích đứa nào.
Thậm chí vô thức cảm thấy chúng rất đáng ghét, được nuôi dạy hoàn toàn không biết lễ phép, tụi nhỏ đều hư hỏng.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, ông bà cha mẹ dạy dỗ không tốt, con cái sinh ra sao mà tốt được?
Nhìn những đứa trẻ này, anh vẫn luôn lạnh mặt, hoặc là cười lạnh.
Nhưng nhìn Sửu Ngưu...
Giản Chu lại muốn lấy kẹo ra.
Sửu Ngưu muốn cho anh ăn, sao anh không muốn cho đứa trẻ ngoan này ăn chứ?
Kẹo, đồ ăn vặt, đồ ngọt nhất định phải nhiều thật nhiều!
Quyết định phải mua thật nhiều đồ về khi đi chợ.
Sửu Ngưu rất muốn đi cùng bà đến bệnh viện, nhưng giờ cậu nhóc đã là học sinh tiểu học, không thể xin nghỉ được.
Chỉ có thể nhìn bà ra đi với vẻ mặt thất vọng, rồi tự mình cắp cặp cùng cháu trai của thím Trần đến trường.
Không lâu sau Sửu Ngưu đi học, chiếc xe bò dừng trước nhà cậu nhóc.
Trên xe, Hổ Oa Tử ban đầu có vẻ mệt mỏi, thấy họ thì mới hớn hở vẫy tay, rất lễ phép chào từng người.
Chào mọi người cũng chẳng ngượng ngùng chút nào, thản nhiên gọi theo Sửu Ngưu "bà - cô – dượng".
Thậm chí khi lên xe, còn ôm chầm lấy bà Dung, như cháu nội vậy, nói chuyện thân mật với bà ấy.
Tuy nhiên, bà Dung cũng coi cậu nhóc như cháu trai mình.
Trước khi Hiểu Hiểu đến, nhà bà rất ít người ghé thăm.
Không phải nói lời khó nghe gì, nhưng có cảm giác nhà bà quá bất hạnh, sợ tiếp xúc lâu bị vận rủi bám vào, nên thường ngày ngoài thím Trần ra, chỉ có hai người bạn của Sửu Ngưu đến chơi, nói chuyện với bà.
Một là Hổ Oa Tử, một là Chiêu Đệ.
Hai đứa trẻ khá đáng thương, chỉ là lúc đó bà bận rộn chẳng lo nổi cho mình, huống hồ là lo cho người khác, chỉ có thể an ủi vài câu nói.
Bà Dung không nhìn thấy, nhưng bà ôm Hổ Oa Tử vào lòng, dùng tay mò mẫm quấn chăn quanh người cậu nhóc, quan tâm: "Đường xa lạnh lắm, đừng để bị lạnh nhé."
"Bà ơi ấm quá!"
Hổ Oa Tử cười toe toét, lúc này cậu nhóc còn đang ngái ngủ, dựa vào lòng bà làm nũng: “Đêm qua cháu không ngủ được, cháu có thể ngủ trên gối bà không ạ?"
"Ngủ đi." Bà Dung vỗ nhẹ lưng cậu nhóc, giống như xưa kia ru Sửu Ngưu ngủ vậy, ru cậu nhóc ngủ.
Đợi Hổ Oa Tử thở đều, La Kiến Lâm mới nói nhỏ: "Đêm qua thằng nhóc không muốn đi bệnh viện, nói là mình khỏe rồi không muốn tốn tiền, khiến Sỏa Đào hoảng sợ…”
“… sợ Hổ Oa Tử có chuyện, ôm thằng bé suốt đêm không dám ngủ, mỗi lần Hổ Oa Tử gần ngủ là anh ta lại đánh thức..."
Trong suy nghĩ của Sỏa Đào.
Chỉ có đi khám mới khỏe mạnh, nếu Hổ Oa Tử không khám là sẽ chết.
Anh ta sợ đến mức không ngủ được, vừa sáng đã đưa Hổ Oa Tử đến, mong chúng ta mau đưa thằng bé đi viện.
Dung Hiểu Hiểu kéo khăn che miệng Hổ Oa Tử xuống.
Đêm qua thằng bé thật sự không ngủ đủ, giờ ngủ say sưa, thỉnh thoảng ngáy khò khò.
"Hổ Oa Tử mà, Hổ sinh oai, cậu nhóc nhất định sẽ lớn lên khỏe mạnh."
"Cảm ơn cô chúc phúc." La Kiến Lâm nghe vậy rất vui.
Dù Hổ Oa Tử không phải con nhà ông, nhưng suy cho cùng cũng là đứa trẻ ông xem như cháu.
Mỗi năm đều cùng đi bệnh viện tỉnh, có thể nói giống như cháu nội vậy.
Mỗi năm đi khám, điều ông mong muốn nhất là bệnh tình ổn định, tất nhiên hy vọng thằng bé khỏe mạnh lớn lên.
Đến thị trấn, lại đi xe đến tỉnh.
Chỉ riêng đường đi đã mất ba bốn tiếng.
La Kiến Lâm không phải lần đầu đi, ông chỉ dẫn: "Các cô đi lấy số trước đi, rồi sang bên kia, đi gặp bác sĩ hỏi tình hình trước.”
“Nếu một ngày không xong thì lấy giấy giới thiệu đi thuê phòng nghỉ, tiện hơn là đi lại mất thời gian."
Nếu người khác, ông sẽ không đề nghị như vậy.
Nhưng dù là đồng chí Dung lúc trước hay bà Dung bây giờ, đều không thiếu tiền, thực sự không nên lãng phí thời gian đi lại.
Tuy nhiên, La Kiến Lâm vẫn nói sai, chỉ một ngày là không đủ.
Sau khi khám mắt, bác sĩ lập tức đề nghị bà ấy phẫu thuật.
Từ khám, điều trị, theo dõi hậu phẫu, tổng cộng mất bảy ngày.
Sau khi bàn bạc, Dung Hiểu Hiểu quay về để chăm sóc Sửu Ngưu, hai vợ chồng chị hai ở lại.
Bảy ngày sau cô sẽ mang hành lý của hai vợ chồng chị ấy đến tỉnh đón cô hai về, còn hai vợ chồng chị ấy sẽ trực tiếp về đại đội Nam Vọng.
"Vậy em đi trước đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận