Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 96. Chương 96

Chương 96
Lúc trước còn nghĩ chị hai không nghe khuyên nhủ sẽ đến làm chỗ dựa cho chị ấy, luôn có thể thay chị ấy trút giận.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy mình nghĩ sai.
Có một số việc không cần khuyên cũng không cần phải làm chỗ dựa, để cho đương sự đi chịu khổ, luôn có lúc chị ấy hối hận và tỉnh ngộ.
Chuyện Phòng Cao Dương này, người trong nhà chưa từng nói qua sao.
Mẹ dặn dò vô số lần, anh ba châm chọc khiêu khích vô số lần, mặc kệ nói như thế nào, mặc kệ ví dụ như thế nào, chị hai thủy chung chìm vào thế giới tưởng tượng của mình.
Chỉ có thực tế cho chị ấy một cái tát, chị ấy mới có thể ngay lập tức tỉnh ngộ.
Dung Hiểu Hiểu cảm thấy đây là một chuyện đáng mừng, phải viết trong thư để người trong nhà cùng vui.
Nghĩ như vậy, không khỏi vui mừng nhìn người trước mắt.
Cũng được, tuy rằng có một chút não yêu đương như vậy, nhưng cũng không một mực chấp mê bất ngộ, còn có thể cứu.
Cô hỏi: "Tiền có đủ không? Những thứ chị mang theo không cho người khác chiếm tiện nghi chứ?"
Ngô Bình Tuệ nói: "Đủ dùng, mẹ cho chị nhiều tiền như vậy, ngoại trừ ngày đầu tiên mua đồ ra, còn lại không tốn một xu.”
“…" Dung Hiểu Hiểu không nên nhắc tới chuyện tiền bạc.
So sánh như vậy hình như mình là một kẻ phá sản, cô lại nói: "Còn có bà thím kia, cũng không phải bà ta muốn lười biếng là có thể lười biếng, chị nghe em nói, em cho chị mấy chủ ý."
"Không cần, không cần." Ngô Bình Tuệ liên tục xua tay, trên gương mặt đột nhiên đỏ hồng lên: "Bà ta đã không dám lười biếng nữa.”
Dung Hiểu Hiểu híp mắt: "Biểu tình này của chị là sao vậy?"
"Biểu tình gì?" Ngô Bình Tuệ đưa tay che mặt mình, mặt đã đỏ bừng, ánh mắt lóe lên còn không dám nhìn thẳng người trước mặt.
“Mặt chị đỏ lên.”
"Quá, quá nóng nha."
Dung Hiểu Hiểu tin mới có quỷ: "Ngô Bình Tuệ, nếu chị không thành thật, hiện tại em sẽ lên trấn gọi điện thoại cho mẹ."
"Không, cũng không có chuyện gì." Ngô Bình Tuệ ánh mắt tỏa sáng: "Chỉ là chuyện bà thím chị vừa nói, đã có người thay chị giải quyết.”
Dung Hiểu Hiểu trầm mặc.
Vừa nhìn ánh mắt sáng ngời của Ngô Bình Tuệ đã cảm thấy đặc biệt quen thuộc.
Không phải là bộ dạng lúc trước khi nói đến Phòng Cao Dương sao.
Cô cảm thấy mình không cần phải hỏi tiếp.
Đi một Phòng Cao Dương, lại tới một người không biết nào đó.
"Chỉ, chỉ là một đồng chí trong đại đội." Ngô Bình Tuệ vừa mới thẹn thùng mở miệng, đã thấy em gái đưa tay che lỗ tai, cô ấy kinh ngạc nói: "Em đang làm gì vậy?"
Dung Hiểu Hiểu lạnh lùng liếc cô ấy một cái: "Không muốn nghe.”
Ngô Bình Tuệ kéo tay cô xuống, vốn ngượng ngùng nói, hiện tại hận không thể chia sẻ với em gái: "Em nghe chị nói, hắn và Phòng Cao Dương khác nhau, người này đặc biệt tốt, thấy chị vất vả làm việc còn có thể đến giúp chị, thấy bà thím kia lười biếng còn dạy dỗ bà ta không dám lười biếng nữa, còn có…!"
Dung Hiểu Hiểu trực tiếp tránh thoát tay cô ấy, xoay người chạy ra ngoài.
Cô đã sai.
Cái này đâu còn cứu được.
Cô cần phải ám chỉ ba mẹ một chút, dựa theo tư thế này, sợ là qua vài tháng sẽ nghe được tin chị hai sắp kết hôn, chờ sang năm bọn họ sẽ làm ông bà ngoại, cô có thể làm dì út được rồi.
Khủng khiếp, khủng khiếp.
Cũng may đây không phải là con gái của mình, cứ để ba mẹ đau đầu đi.
"Em chạy làm gì?" Ngô Bình Tuệ đuổi theo.
Hiếm khi muốn nói chuyện với em gái, tại sao con bé chạy nhanh như vậy chứ.
Dung Hiểu Hiểu trả lời: "Đi làm.”
Ngô Bình Tuệ chạy với tốc độ nhanh, chờ đuổi theo hỏi: "Đúng rồi, em ở đại đội làm việc có mệt mỏi lắm không?"
Nói xong, cô ấy cẩn thận đánh giá em gái một cái.
Phát hiện con bé so với ban đầu cũng không có biến hóa gì lớn, thời gian dài như vậy cũng không bị rám nắng.
"Nuôi heo nha."
"Nuôi heo" Ngô Bình Tuệ bật cao giọng, trong nháy mắt nóng nảy: "Có phải người đại đội bắt nạt em không?"
Là nuôi heo đó.
Nuôi heo bẩn thỉu mệt mỏi, đại đội Hồng Sơn giao công việc bẩn thỉu hôi thối như vậy cho em gái mình, nhất định là nhìn con bé mới tới, muốn bắt nạt nó: "Đại đội trưởng các em là ai chị đi tìm hắn, dựa vào cái gì mà giao loại công việc này cho em, nếu hắn không cho chị một câu trả lời, chị nháo đến trấn cũng không để hắn dễ chịu."
Dung Hiểu Hiểu nghiêng đầu nhìn cô ấy xù lông, bật cười nói: "Lúc chị bị ức hiếp, sao lại không nghĩ đến nháo đến trấn đòi giải thích?"
"Chuyện đó khác." Ngô Bình Tuệ há miệng, rồi lại nói không nên lời, có gì khác biệt nhỉ, một hồi lâu mới khô khan giải thích: "Cào đất tuy rằng mệt mỏi, cắn răng cũng không phải không thể kiên trì, thời gian dài có lẽ có thể quen, nhưng em thì sao?"
Thở dài thật sâu một hơi: "Em từ bé đến giờ đã bao giờ làm công việc bẩn thỉu như vậy đâu, mỗi lần đi nhà vệ sinh công cộng bên ngoài đều phải che chặt miệng mũi, hiện tại bắt em làm sao được, chị phải tìm đại đội trưởng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận