Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 109. Chương 109

Chương 109
"Chuyện trong nhà tôi có thể làm chủ, cô bồi thường chúng tôi mười, hai mươi đồng, việc này coi như xong."
"Không thể tính vậy." Quả phụ Trần một tay kéo bà ta trở về, nói với Dương gia: "Tôi chẳng những muốn gả, còn phải mang theo đứa nhỏ của tôi cùng mẹ chồng gả.”
Một câu này, lại làm cho người bên cạnh trong nháy mắt náo nhiệt hẳn lên.
Tái hôn đưa theo con cái không phải là một điều kỳ lạ.
Nhưng mang theo mẹ chồng tái giá thật đúng là một chuyện kỳ lạ.
Ngô Bình Tuệ ở một bên nhẹ giọng nói: "Người Dương gia sẽ đồng ý sao?"
Vốn một mình gả qua, nhìn thái độ Dương gia hình như đều không vui, hiện tại cộng thêm hai đứa nhỏ cùng một bà mẹ chồng, đối phương chẳng phải càng không muốn.
Dung Hiểu Hiểu xem đến say sưa.
Loại chuyện ác nhân và ác nhân đấu đến lưỡng bại câu thương này, thật sự quá thú vị: "Chỉ cần quả phụ Trần không lùi bước, Dương gia khẳng định không có biện pháp.”
Tuồng vui này, cuộc chiến này chủ yếu chỉ xem dũng khí.
Chỉ cần quả phụ Trần có thể liều mạng, Dương gia cũng không phải là đối thủ của cô ta.
Nhìn Dương Ngân kia, hiện tại cũng đã sợ tới mức hai chân nhũn ra, chỉ cần Dương Ngân buông lỏng miệng, người Dương gia dù không vui cũng chỉ có thể nhận.
Lại nói tiếp, quả phụ Trần thật đúng là thông minh.
Ban đầu, Dương Ngân là bên chiếm ưu thế.
Bởi vì hắn là đàn ông, cho dù nháo ra loại chuyện xấu xa này, cuối cùng người bị hại khẳng định chính là quả phụ Trần, Dương Ngân thì sao, một thời gian dài qua đi, sau khi lập gia đình sinh con xong cũng không sao nữa, có lẽ sau này còn có thể lấy chuyện này ra nói đùa, dùng để khoe khoang.
Nhưng quả phụ Trần hoàn toàn ngược lại.
Mười đồng nhìn nhiều, nhưng nếu thật sự nhận lấy, cuộc sống sau này của cô ta đừng nghĩ đến an bình.
Nhưng bây giờ thì khác.
Chỉ cần quả phụ Trần vẫn có dũng khí dám ngọc nát đá tan như vậy, cô ta có thể triệt để nắm được Dương Ngân, chỉ cần bắt được Dương Ngân, người của Dương gia cũng không thể làm gì được.
Tuy rằng không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng trong vòng một hai năm Dương Ngân yếu đuối đừng hòng xoay người.
"Nói không chừng mấy ngày nữa đại đội sẽ làm hỉ sự." Dung Hiểu Hiểu cười cười, mang theo chút vui sướng khi người gặp họa.
Ngô Bình Tuệ rất khó hiểu: "Người ta làm hỉ sự em làm gì mà cao hứng như vậy?"
"Chị không hiểu." Dung Hiểu Hiểu chờ mong.
Có việc vui tất nhiên có thể đi ăn tiệc, bỏ ra một hai hào là có thể ngồi ở giữa một đống các thím bà bà, vậy thật náo nhiệt nha.
Đáng tiếc, vở kịch này không thể xem tiếp.
Quả phụ Trần kéo Dương Ngân đi trấn, phía sau mông có đại đội trưởng cùng một đám người Dương gia đi theo, những người khác muốn đi cũng không cách nào, kế toán Viên ngăn ở phía trước căn bản không cho đi.
Dung Hiểu Hiểu chỉ có thể ôm tiếc nuối về nhà ngủ.
Ngày hôm sau cũng không thể cùng người khác tán gẫu chuyện xảy ra tiếp theo, cô và chị hai phải mang cô hai, Sửu Ngưu đến trấn chụp ảnh.
Đã sớm an bài xong, vì thế bà Dung và Sửu Ngưu còn đặc biệt thay một bộ quần áo thích hợp.
Hai bà cháu mặc quần áo giặt đã trắng bệch, nhưng không có bất kỳ mảnh vá nào.
Là tối hôm qua bà Dung đến chỗ bà bạn già của mình mượn.
Hiểu Hiểu mua cho bọn họ vải mới làm quần áo, quần áo mới còn chưa làm xong, trong nhà lại không có quần áo thích hợp, bà không muốn em trai nhìn thấy bộ dạng có chút chật vật của mình, cũng đỡ phải làm cho hắn ở xa lo lắng, nên tìm thím Trần mượn hai bộ quần áo.
Mặc dù là quần áo cũ, nhưng tốt hơn nhiều so với quần áo của họ.
Bà Dung chải tóc, xoay người hỏi những người khác "thế nào?"
Dung Hiểu Hiểu lớn tiếng khen: "Đặc biệt đẹp mắt, cô hai cũng chải cho cháu đi.”
"Hảo hảo được." Bà Dung cười đến híp mắt, đưa tay xoa trên đỉnh đầu Hiểu Hiểu, đặc biệt cẩn thận búi tóc cho cô.
Ngô Bình Tuệ ở bên cạnh nhìn, cô ấy cảm giác em gái miệng ngọt ngào hơn trước kia rất nhiều.
Nhìn xem, tùy tiện nói mấy câu là có thể làm cho cô hai cười tươi cười.
Thu thập một phen rồi cùng nhau xuất phát.
Họ chờ xe bò bên bờ sông, đoàn người ngồi lên.
Lúc này Sửu Ngưu đặc biệt hưng phấn, thỉnh thoảng lại kéo quần áo trên người, tay rất nhẹ nhàng sợ làm hỏng, ở bên cạnh cô họ, nhảy nhót nói: "Cô họ, lát nữa cháu nên chụp ảnh như thế nào, nha phải cười sao?”
Đây là lần đầu tiên nó chụp ảnh.
Cũng may, hắn không giống Hổ Oa Tử rụng răng cửa, bằng không nhe răng chụp ảnh thật ngại ngùng.
Dung Hiểu Hiểu một tay đặt trên vai nó: "Vậy có thể chụp một tấm cười mỉm, một tấm cười nhe răng.”
"Muốn chụp hai tấm sao?" Sửu Ngưu càng thêm phấn khích.
Dung Hiểu Hiểu gật gật đầu: "Cháu cùng cô hai chụp một tấm, bốn người chúng ta lại chụp một tấm.”
Biết chụp ảnh rất đắt tiền, nhưng cô không nghĩ tới nó sẽ đắt tiền như vậy.
Một tấm ba đồng, hai tấm là sáu đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận