Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 201. Chương 201

Hoàng Bản Đồng nói xong, cũng lười phản ứng với một nhà bọn họ, xoay người rời đi.
"Anh không thể đi, anh trả lại công điểm cho tôi." Triệu Hồng từ trên mặt đất đứng lên, kéo ông lão bên cạnh hô to: "Ông là heo sao? Mau ngăn hắn lại, mau ah!"
Ông Vương cũng không đuổi theo, mà là hai mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm bà ta.
Ngay sau đó, hung hăng tát một tát.
Đây là lần đầu tiên ông Vương động thủ, hắn từ trước đến nay chính là một người tính tình yếu đuối, đây là lần đầu tiên bị ép động thủ đánh vợ mình.
“Vương Đại Phát, ông lại dám đánh tôi.”
Ông Vương vẫn nhìn chằm chằm bà ta như cũ, cắn răng nói: "Lại có lần sau, bà hãy về Triệu gia đi, tôi muốn ly hôn với bà."
Triệu Hồng nghe được hai chân nhũn ra, nhưng vẫn cứng cổ: "Ông dám."
Ông Vương không lùi bước: "Tôi không thể để cho bà liên lụy con cháu cùng nhau chết đói, cùng nhau trở thành cứt chó thối trong đại đội."
Triệu Hồng vừa tức vừa gấp, nhưng cái gì cũng nói không nên lời.
Vợ chồng Vương Vũ ở một bên cũng mở miệng theo: "Mẹ, cầu xin mẹ an phận một chút đi, mẹ muốn bức chết cả nhà chúng con sao?"
"Công điểm hoàn toàn không còn, hơn nửa năm nay không phải là hoàn toàn uổng phí sao, mẹ xem đại đội nào có mẹ chồng giống mẹ, tôi thật sự đã tạo nghiệt gì mới gả đến Vương gia các người chứ."
Con dâu út cũng ở bên cạnh nói: "Lại có lần sau, ba mẹ không ly hôn tôi ly hôn.”
Cuối cùng mọi chuyện kết thúc với trò khôi hài của gia đình này.
Dung Hiểu Hiểu xem đến cực kỳ thoải mái, cô không biết Triệu Hồng có thật sự thay đổi hay không, nhưng cô biết nếu thật sự có lần sau bà ta cũng đừng hòng trốn khỏi xử phạt.
Quan trọng nhất là, người này nhìn thấy chị hai sợ là từ xa xa đã quay đầu né tránh đi.
Cũng không biết có phải trận náo loạn này quá lớn hay không, hai ngày kế tiếp đều rất bình yên, chuyện gì cũng không có phát sinh.
Nhưng Dung Hiểu Hiểu cũng không nhàn rỗi, người lớn vội vàng làm việc cô lại lấy ra một nắm kẹo mời mấy đứa nhỏ mười mấy tuổi, để bọn chúng đưa cô đi dạo quanh dốc núi.
Ngoài ra còn có một số cây ăn quả ở chân đồi.
Trong hai ngày, cô và những đứa trẻ đã hái rất nhiều.
Chẳng qua những quả dại này so ra kém nho rừng lúc trước, nho dại thật sự ngọt, làm thành mứt hương vị cũng vừa vặn.
Những loại trái cây khác làm ra hương vị có chút nhạt nhẽo, còn mang theo một ít vị chua.
Nhưng đối với Dung Hiểu Hiểu mà nói cũng không phải là vấn đề.
Dù sao trong túi cô có một đống kẹo đường.
Cho vài viên kẹo đường vào nấu, vị ngọt trở nên đậm đà.
"Em thật sự nỡ." Tần Tuyết Hoa thấy từng viên kẹo ném vào trong nồi, còn vì thanh niên tri thức Dung mà đau lòng. Cô ấy dính một ít nếm thử, lại nói: "Bất quá hương vị này vừa đủ, cho đường và không cho đường khác nhau vẫn rất lớn nha.”
"Bình này cho đứa nhỏ ăn, nó thích ngọt."
Hai ngày nay Dung Hiểu Hiểu làm tổng cộng năm hũ mứt.
Hai bình lấy ra tặng người, ba bình giữ lại tự mình ăn.
Cô thích nho hoang dã hơn, mà Sửu Ngưu chắc chắn thích mứt ngọt hơn.
Hai người vừa nói chuyện vừa đổ mứt đã nấu xong vào trong lọ, đúng lúc này, Ngô Bình Tuệ đột nhiên vọt vào phòng bếp: "Em gái, chị muốn đi trấn một chuyến, em có muốn cùng đi hay không?"
Dung Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút: "Được, vừa vặn lấy vải vóc về.”
Mắt Tần Tuyết Hoa ở một bên trong nháy mắt sáng lên, cô ấy cái gì cũng không hỏi nhưng trong lòng đã tính toán kỹ, đợi lát nữa sẽ lấy tiền và phiếu canh giữ ở nhà đại đội trưởng, đợi hàng đến lập tức mua, như vậy cô ấy còn có thể chọn một cái.
Trước kia là có vải là được, cũng không câu nệ hoa sắc gì, có thể mua được coi như may mắn.
Nhưng bây giờ cũng là tốn tiền và phiếu, thậm chí còn rẻ hơn nhiều so với cung tiêu xã.
Cái này còn chưa tính, ngay cả họa tiết trên vải chính mình cũng có thể chọn một cái.
Chọn màu sắc yêu thích của mình để làm cho quần áo, cô ấy mặc trên cơ thể sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc.
Dung Hiểu Hiểu rửa tay, cùng chị hai đi trấn.
Chờ các cô đi ra ngoài không bao lâu, đã nhìn thấy phía trước có một chiếc xe bò, tư thế này nhìn không giống như là đi trấn chơi đùa, ngược lại giống như là có nhiệm vụ gì đó tạm thời được ủy thác.
“Chị hai, chị đi trấn làm cái gì?”
Ngô Bình Tuệ khó nén kích động, nhẹ giọng nói: "Đại đội trưởng nói, chúng ta có thể làm ba mươi bình mứt thử nước trước, nhưng chuyện này tạm thời không thể nói với các xã viên khác, sợ cuối cùng không làm được sẽ làm cho các xã viên cao hứng không công một hồi.”
Dung Hiểu Hiểu nhíu mày: "Hắn đã đàm phán thỏa đáng với cung tiêu xã rồi sao."
"Cụ thể nói thế nào chị không biết, nhưng đại đội đã dặn dò như vậy, vậy hiển nhiên là không thành vấn đề." Ngô Bình Tuệ cũng là cảm thấy may mắn vì mình không gánh vác chuyện này, bằng không khẳng định sẽ không xử lý nhanh như đại đội trưởng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận