Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 354. Chương 354

Hứa Gia Bảo thở dài: “Đồng chí Lâm và đồng chí Tiêu nói đúng, có vẻ chúng ta phải thay đổi kế hoạch."
Cao Liêu gật đầu: "Đồng chí Tiêu, tôi có thể lấy một ít xi măng từ nhà anh không? Không nhiều, chỉ khoảng 1/30 ban đầu thôi."
Vào mùa nông nhàn, Tiêu Cảng đang xây nhà mới, có rất nhiều vật liệu xây dựng.
"Được thôi, các anh tự đi lấy là được."
Tiêu Cảng rất hào phóng, giảm xuống còn 1/30 ban đầu, số lượng cũng không nhiều, cho thì cho.
Anh ta còn nói: "Thiếu gạch có thể lấy ở nhà tôi."
"Gạch thì khỏi, trong đại đội còn vài ngôi nhà không ở được, tường sân đổ hết rồi, tôi xin phép đại đội trưởng, lượm vài viên còn dùng được là đủ.”
Trần Thụ Danh nói.
Xi măng, gạch, còn thiếu gì nữa?
Cần đất vàng và củi.
Sau núi là đất vàng và củi, cứ có tay là lượm được, chỉ cần thời gian này họ không nghỉ ngơi, làm từ sáng đến tối sẽ xong.
Trần Thụ Danh chợt ngẩn người: “Chúng ta, chúng ta đã chuẩn bị đủ rồi?"
Những người khác cũng sửng sốt, những thứ trước đây họ lo là khó khăn, chỉ trong vài câu đã chuẩn bị xong cả?
Lâm Tri Dã vỗ tay cổ vũ họ: “Vậy chờ tin vui từ các cậu đấy, lần đầu nung lò các cậu định nung gì?"
Thấy có hy vọng, lần này Cao Liêu không còn ảo tưởng xa vời nữa.
Lần đầu họ định nung đồ gốm, suy nghĩ làm hoa văn đẹp mắt, vì thế mấy cô gái đã vẽ cả một cuốn hoa văn, nghĩ làm đẹp sẽ bán được giá hơn.
Nhưng chi phí cũng tăng theo.
Lần này, họ không do dự từ bỏ đồ gốm, chọn cái khác.
Từ ngày hôm sau, nhóm người bắt đầu bận rộn.
Mỗi người một việc, bận không kém gì làm nông, thời gian bỏ ra còn nhiều hơn đi làm, từ sáng đến tối, người trong đại đội rất khó thấy bóng dáng họ.
Tuy nhiên, mọi hành động của nhóm thanh niên tri thức, người trong đại đội cũng đều biết.
Thím Trần đang tháo lấy bông từ quần áo cũ, tò mò hỏi: "Các bà nghĩ công việc họ làm có thể thành công không?"
"Làm gì có chuyện dễ thành công như vậy, nếu dễ dàng như thế thì sao trấn không có lò gạch?"
"Tôi cảm thấy cũng khá bấp bênh, đội trưởng cũng bảo chúng ta cân nhắc thận trọng, tôi cảm thấy đưa tiền cho họ còn không bằng giữ lấy mua quần áo mới cho con."
Đêm qua, đại đội trưởng đã triệu tập mọi người trong đại đội tới sân phơi lúa.
Ông ấy nói về vấn đề này.
Ông cũng không bắt họ quyết định ngay, nói là bên nhà thanh niên tri thức sẽ làm một lò nhỏ, nếu thành công sẽ để mọi người tự quyết định có muốn góp vốn hay không.
Dù có góp hay không cũng được, hoàn toàn do họ tự quyết.
Việc này thật hiếm có, trước đây chưa từng có chuyện tự quyết như vậy, thường là số ít phải tuân theo đa số, cả đại đội làm cùng nhau.
Giờ đây dù muốn hay không cũng do mỗi người tự quyết, thật hiếm có và mới lạ, ai cũng đang suy nghĩ có nên tham gia hay không.
Nhưng phần lớn vẫn không muốn mạo hiểm.
Thực ra số tiền chia cho mỗi nhà cũng không nhiều, nhưng cho dù ít, chi tiêu cho người ngoài vẫn cảm thấy phí phạm hơn là cho người trong nhà.
"Dù sao tôi cũng sẽ không cho, cầm tiền trong tay mới yên tâm."
"Đúng vậy, ai biết có thành công hay không, ngay cả đại đội trưởng cũng không dám chắc 100%, nếu thất bại thì tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta sẽ bay hết!"
"Tôi cũng nghĩ thế, các bà bảo xem, có tiền mà không mua lương thực dự trữ, lại đi đưa cho người khác? Chỉ khi nhìn thấy lương thực trong thùng không thấy đáy mới yên tâm."
Nghe vậy, thím Trần cũng hơi do dự.
Đêm qua vừa thông báo, bà với ông bạn già đã bàn bạc cả đêm xem có nên tin tưởng hay không.
Bàn tới bàn lui vẫn không có kết quả.
Giờ nghe người khác nói, bà cũng bắt đầu do dự.
"Tôi bảo các bà thật ngu ngốc đấy.”
Bà Chu nhai hạt dưa, phun vỏ sang một bên: “Tiền chia cho mỗi nhà có mấy đồng? Mua vải còn không đủ may cái áo, mua thịt cũng chỉ đủ ăn một bữa, nhưng nếu hùn vốn vào, về sau sẽ là nguồn thu nhập liên tục."
"Còn nếu thất bại thì sao?"
"Thất bại thì coi như bỏ một bữa ăn thịt, chết à?"
Bà Chu trợn mắt, đưa 10 ngón tay lên: “Còn nếu thành công, sẽ có vô vàn bữa thịt."
Một bên là một bữa, một bên là vô số bữa.
Điều đơn giản như vậy mà cũng không hiểu sao?
Những người phụ nữ này thật sự sống mà uổng phí.
Mọi người im lặng.
Không thể phủ nhận lời bà Chu rất có lý.
Cho dù thất bại, cũng chỉ mất một lần, còn nếu thành công, sẽ là nguồn thu nhập liên tục...
Hơn nữa, nếu phe mình không đầu tư, mà họ thành công, sẽ phải đứng nhìn người khác có tiền liên tục, còn mình thì không được chia một đồng.
Chỉ nghĩ đến thôi là trái tim đã nhói đau rồi.
Mà lời bà Chu nói cũng đúng, thiệt hại chỉ có giá một bữa thịt thôi, họ chỉ cần ăn ít đi một bữa là được mà?
Biết đâu sau này sẽ được ăn nhiều bữa hơn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận