Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 86. Chương 86

Chương 86
"Thanh niên tri thức Dung." La Vượng đi tới nhìn thấy người, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng rằng là thằng nhóc nào lại muốn xuống sông bắt cá, sao cô lại ở chỗ này?"
Dung Hiểu Hiểu quay đầu lại nhìn: "Đi đường mệt mỏi, nên tính ở chỗ này nghỉ chân.”
La Vượng cười gượng hai tiếng, nơi này cách đại đội không tới mấy bước, tình nguyện ở chỗ này cũng không muốn đi về nhà nghỉ ngơi, thật không biết những người trong thành này nghĩ như thế nào.
Dung Hiểu Hiểu nhìn con bò già đang dừng trên con đường nhỏ: "Anh muốn đi thị trấn sao."
Lại còn dắt cả bảo bối của cả thôn ra ngoài, thật sự khó có được.
"Đúng, đại đội mới có hai thanh niên tri thức tới, đại đội trưởng nói tôi đi đón." La Vượng trên mặt đã viết chữ cự tuyệt, hắn thật sự không muốn tiếp nhận công việc này.
Nhóm thanh niên tri thức ở lâu, ngược lại có thể nhìn thuận mắt hơn một chút.
Nhưng lúc mới tới, lỗ mũi đều hướng lên trời, mặc cho ai nhìn thấy cũng không thoải mái.
Dung Hiểu Hiểu nhướng mày: "Dắt bò của đại đội đi đón?"
Cô biết có hai thanh niên tri thức sẽ tới đại đội, nhưng đãi ngộ của hai vị này còn tốt hơn bọn họ nhiều, lần trước không phải nói con bò già trong thôn còn quan trọng hơn bọn họ sao, sao lúc này lại dắt nó ra ngoài.
"Ah." La Vượng lắc đầu: "Chờ người đến cô sẽ biết, đây lại là một phiền toái lớn, đại đội trưởng đang ở nhà lo lắng không biết an bài như thế nào đây.”
Dung Hiểu Hiểu ngược lại có chút tò mò.
Thật muốn biết, vị này rốt cuộc là một đại phiền toái như thế nào, lại còn phải vận dụng bảo bối của đại đội đi đón.
"Vậy tôi đi trước." La Vượng trước khi rời đi dặn dò một tiếng: "Cô ở chỗ này nghỉ chân là được, nhưng ngàn vạn lần đừng xuống nước, dòng sông này rất xiết, ngay cả một người đàn ông trưởng thành cũng có thể bị cuốn xuống, đừng mạo hiểm.”
"Yên tâm đi, tôi sẽ không xuống nước." Dung Hiểu Hiểu đáp ứng.
Không lâu sau khi La Vượng rời đi, cô mang theo một gói đồ đi về phía đại đội.
Không trực tiếp trở về nhà cô hai, mà là một đường đi dọc theo dòng sông nhỏ, trong lúc đó đụng phải mấy đứa nhỏ chơi đùa, còn có thể dừng lại cùng bọn chúng chơi đùa vui vẻ một hồi.
Hôm nay hiếm khi yên tĩnh như vậy.
La Kiến Lâm, người mà La Vượng cho rằng đang đau đầu đang ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng còn rất nhàn nhã hừ lên hai tiếng hí khúc.
Thím Chu ở một bên buồn cười nhìn người đàn ông nhà mình: "Trước kia không đến đêm sẽ không thấy người trở về, hôm nay lại ở nhà phơi nắng, thật sự hiếm lạ nha.”
"Bà đừng nói nữa, cuộc sống thanh nhàn này mới thoải mái." La Kiến Lâm đặt hai tay lên bụng, vỗ nhẹ một cái.
Nhất là hai ngày ầm ĩ, hôm nay cuối cùng cũng gió êm sóng lặng.
Chỉ hy vọng loại ngày thanh nhàn này có thể lâu hơn một chút, đừng kết thúc.
Cốc cốc hai tiếng, là tiếng cổng bị gõ.
La Kiến Lâm còn chưa kịp cảm thấy may mắn xong vừa nghe giọng đã biết người tới là ai, trong nháy mắt thậm chí muốn trực tiếp không phản ứng.
Nhưng không thể được.
Người khẳng định phải gọi vào, chờ sau khi tiến vào, La Kiến Lâm ôm một chút hy vọng cuối cùng: "Từ trấn trở về có phải đã liên lạc với cha mẹ cô rồi không, cũng không cần chạy tới báo cho tôi, chắc là mệt mỏi rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi.”
Đi thôi, không có gì thì đừng tới đây.
Ông xem như đã hiểu rõ, có thanh niên tri thức Dung này ở đâu, nơi đó sẽ nháo ra chút chuyện gì đó.
Ông thực sự sợ.
Đáng tiếc, Dung Hiểu Hiểu lại lắc đầu: "Tôi không phải vì chuyện này mà tới.”
La Kiến Lâm thở dài một tiếng, không cam lòng từ trên ghế đứng lên.
Cho dù lại muốn trốn nhàn rỗi, nhưng trách nhiệm nên gánh vác vẫn phải gánh vác, vẫy tay nói: "Lại đây đi, ngồi ở chỗ này nói một chút.”
Hai người ngồi xuống, Dung Hiểu Hiểu mở miệng trước: "Đại đội trưởng, ông…"
"Chờ một chút" La Kiến Lâm ngắt lời trước: "Nói thì được, nhưng không được nói bốn chữ ông nghe tôi nói này."
Bốn từ này quá mang điềm rồi.
Dung Hiểu Hiểu chép miệng, có vẻ có chút tiếc nuối.
Nhưng lần này cô không mở miệng nói chuyện ngay, mà đặt một cái túi lớn rất nhẹ trên mặt bàn: "Đại đội trưởng đoán xem đây là cái gì?"
La Kiến Lâm làm sao đoán được.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Dung Hiểu Hiểu, đưa tay mở túi ra, phát hiện bên trong đều là dây màu bạc, ông có chút kinh ngạc nói: "Đây là sợi cước, cô lấy từ đâu ra nhiều như vậy?"
"Tất nhiên là mua." Dung Hiểu Hiểu cũng không nói những sợi dây này mua về có ích lợi gì, mà tiếp tục hỏi: "Đại đội trưởng, tôi thấy trong đại đội có không ít cá, ngày xưa mọi người vớt ra như thế nào?"
Ánh mắt La Kiến Lâm không dời khỏi dây cước.
Ông loáng thoáng biết mục đích thanh niên tri thức Dung mua những sợi dây này, nhưng ông nghĩ không rõ vì sao thanh niên tri thức Dung lại làm như vậy, giá của sợi cước không thấp, bọn họ đã từng tìm hiểu qua nhưng cuối cùng vẫn không hạ được quyết tâm mua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận