Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 68. -

Chương 68
Có thể ở nhà.
Trong ngôi nhà cũ đã ở mấy chục năm này, cho dù bị mù bà cũng có thể dựa vào hai tay để hoạt động, làm một ít công việc đơn giản cũng không khó.
Ngọn lửa vừa bùng lên.
Sửu Ngưu cũng đứng lên rời giường, đi tới tiếp nhận công việc trong tay bà nội: "Bà nội, con làm cho.”
Bà Dung không cự tuyệt, nhẹ giọng nói: "Nấu cháo đặc một chút, thêm nửa chén gạo.”
Sửu Ngưu cũng hạ thấp âm lượng: "Dạ.”
Cứ như vậy, chờ Dung Hiểu Hiểu thức dậy thì trên bàn đã bày xong điểm tâm.
Ngoài cháo bắp, còn có một chút thịt kho tàu còn lại của ngày hôm qua.
Bà Dung nghiêng đầu về phía cô: "Mau tới ăn đi, ăn xong còn phải đi làm, đừng để đến trễ.”
Dung Hiểu Hiểu sau khi rửa mặt chải đầu xong đi tới: "Sửu Ngưu đâu ạ?"
"Hắn đi cắt cỏ heo." Bà Dung nói: "Sáng sớm cỏ heo non nhất, heo đều đặc biệt thích ăn.”
Trong thực tế giờ không phải là quá muộn.
Sửu Ngưu đã ăn xong đi ra ngoài, cũng không biết đã bò dậy từ mấy giờ.
“Cô hai, trưa nay không cần chờ cháu ăn cơm, cháu định đi trấn một chuyến." Dung Hiểu Hiểu nói xong, cầm chén uống một ngụm cháo loãng.
Hương vị của cháo bắp thường không tốt lắm, uống vào có chút cạo cổ họng.
Nhưng lần này thì khác.
Nhất định là phí củi nấu rất lâu, mới làm cho hương vị càng thêm trơn trượt, ăn vào miệng còn có một chút hương vị ngọt ngào của bắp.
"Được, một mình cháu cẩn thận một chút, nhớ trở về sớm." Bà Dung nghe theo âm thanh mà vươn tay: "Ăn xong đi, ăn xong cô sẽ thu thập cháu nhanh chóng đi làm.”
"Không cần ạ." Dung Hiểu Hiểu khoát tay.
Phía sau nhà cũ Dung gia có một cái giếng nước, dùng nước đặc biệt thuận tiện.
Cô nhanh chóng rửa sạch bát đũa, cũng không vội vàng đi làm mà ngồi bên cạnh cô hai: "Cô hai, cháu muốn làm một loại sọt hình dạng khác, cô có thể làm không?"
"Đương nhiên có thể." Bà Dung lập tức đáp lại: "Cháu nắm tay cô ra hiệu một chút, cô cam đoan làm ra cho cháu.”
Dung Hiểu Hiểu cầm tay cô hai, khoa tay múa chân giống như một cái giày: "Miệng sọt không cần bện quá mức chặt chẽ, có thể lưu lại một chút khe hở."
Cô cẩn thận nói yêu cầu, bà Dung nghe cũng nghiêm túc, sau đó nói: "Đợi lát nữa cô sẽ bắt đầu bện, chờ buổi tối cháu trở về cũng có thể đã bện được hơn phân nửa, đến lúc đó cháu lại nói có đúng hay không, nếu như không cô còn có thể sửa lại.”
“Vậy phiền toái cô hai rồi.”
"Không phiền toái, không phiền toái." Bà Dung cười.
Bà lo lắng nhất là sợ Dung Hiểu Hiểu không làm phiền mình, hận không thể vì cháu gái này làm thêm một chút chuyện.
Kỳ thật trong lòng bà rất rõ ràng.
Sau khi nhận thân với em trai, cho dù trong lòng bà không có tâm tư chiếm tiện nghi nào, nhưng nhà em trai nhất định sẽ chiếu cố bà cùng Sửu Ngưu nhiều hơn.
Gia đình em trai muốn giúp bà, sao bà không muốn làm điều gì đó cho gia đình em trai mình chứ.
Hai cô cháu lại nói chút chuyện, sau đó Dung Hiểu Hiểu rời đi làm việc.
Nuôi heo có một điểm đặc biệt tốt.
Xung quanh không có tiểu đội trưởng theo dõi, cho dù hơi trễ một chút, cũng không ai nói.
Nếu thật sự có người nhìn thấy, cũng có thể tìm lý do đi cắt cỏ heo.
Không thể không nói Sửu Ngưu thật sự là một đứa trẻ rất chăm chỉ.
Dung Hiểu Hiểu vừa đến chuồng heo đã thấy Sửu Ngưu cùng tiểu đồng bọn của hắn cõng một sọt cỏ heo đi tới.
"Cô họ." Sửu Ngưu lập tức vọt tới trước người cô, có chút kiêu ngạo giới thiệu với tiểu đồng bọn: "Hổ Oa Tử, đây là cô họ của tớ, tớ còn có một nhà ông cậu, sau này lại giới thiệu cho cậu biết."
Đối với chuyện đột nhiên có thêm một nhà ông cậu, Sửu Ngưu đặc biệt phấn khích.
Trước kia, ông bà nội bên này không có thân thích, mẹ bên kia lại triệt để cắt đứt liên lạc, ngày lễ tết cũng không có một nhà thân thích nào cần đi lại, mặc kệ là ngày gì cũng chỉ có hắn cùng bà nội ở nhà.
Nhưng bây giờ thì khác.
Hắn có thêm cô họ.
Ngoài ra còn có một ông cậu nói chuyện với hắn qua điện thoại.
Ông cậu nói sau này tìm cơ hội nhất định sẽ đến thăm hắn, hắn cũng có thể ở nhà chiêu đãi thân thích
"Cô họ, đây là bạn tốt của cháu, Hổ Oa Tử." Sửu Ngưu trở nên đặc biệt nhiều lời, hắn kéo tay cô bảo cô khom người xuống, ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói: "Ta nói cho cô biết, Hổ Oa Tử là cháu nhặt được, nếu không phải cháu còn quá nhỏ, hắn có thể nhận cháu làm cha rồi."
Dung Hiểu Hiểu nghe không biết nên khóc hay cười.
Sửu Ngưu còn nghĩ cô không tin: "Thật sự, cháu đi bờ sông vớt cá, vừa vặn nhìn thấy hắn trong bụi cỏ."
Còn đang nói, Hổ Oa Tử đã chen tới, giòn giã kêu: "Chào cô họ"
Sửu Ngưu không vui: "Đây là cô họ của tớ."
Hổ Oa Tử lại nhe răng cười ngây ngô.
Dung Hiểu Hiểu thấy thú vị, lại bắt đầu móc túi, cầm một nắm kẹo hoa quả đưa qua, còn chưa nói Sửu Ngưu đã lôi kéo Hổ Oa Tử liên tục lui về phía sau: "Cô họ, cô tự mình ăn, kẹo mạch nha cô đưa lần trước cháu còn chưa ăn xong đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận