Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 707. Chương 707

Dữ liệu của năm lần kiểm tra hoàn toàn giống nhau.
Xác suất xảy ra sự cố nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Nghĩa là họ có thể hoàn toàn hoàn thành công việc.
"Vậy chúng ta có thể trở về rồi phải không?"
"Trước đó, vợ tôi ở nhà cứ thúc giục tôi về sớm, cháu nội ở nhà cứ nhắc đến ông nội mỗi ngày, hỏi mãi bao giờ ông mới về.”
“Vừa vặn bây giờ về khỏi phải vội vàng, thời gian vừa đủ.”
Phó xưởng nhà máy giơ tay ra hiệu, sau khi mọi người im lặng ông ấy đã nói một bài phát biểu đặc biệt hay và cổ vũ tinh thần mọi người.
Ngay sau đó ông ấy nói: "Ngày mai nhà máy sẽ chuẩn bị một bữa tiệc lớn, xin các sự phụ giàu kinh nghiệm ở lại để cùng sum vầy trước khi bàn chuyện ra đi".
Đồng thời nhờ các đồng chí bên cạnh ghi lại thời gian muốn đi của từng người.
Nhà máy sẽ trực tiếp chuẩn bị vé xe và quà tiễn đưa cho họ.
Hầu hết mọi người đều bàn tán xem lúc nào thì đi.
Một số không thể chờ đợi được nữa, muốn về nhà ngay, một số bàn tính xem có nên tận dụng những ngày rảnh rỗi này để đi thăm quan vùng phụ cận hay không.
Chỉ riêng sư phụ Vương không có tâm trạng đó.
Lúc này ông ấy có vẻ hối hả, cứ liếc mắt ra hiệu với phó xưởng, nhưng người kia chẳng thèm để ý đến ông ấy chút nào, khiến ông ấy không biết phải nói thế nào.
Ông ấy chỉ biết lẩm bẩm phàn nàn với vài người xung quanh: "Chắc chắn là cố ý rồi! Chẳng lẽ sau khi chúng ta hoàn thành công việc thì họ bảo chúng ta đi ngay thế này sao? Tôi vẫn muốn tìm hiểu xem cái thứ lớn mà chúng ta lắp ráp là cái gì!"
Nhóm nhỏ của sư phụ Vương chỉ có 3 người.
Hai người còn lại tất nhiên là sự phụ Dung và cô con gái nhỏ của ông.
Ông ấy tự nhận mình cùng họ đã phát hiện ra bí mật lớn của nhà máy, bí mật đó không thể nói thẳng ra với mọi người khác, nhưng cất giữ một bí mật trong lòng mà không thể nói ra thì cảm giác thật khó chịu.
May mắn là ngoài ông còn hai người kia biết.
Vì thế sư phụ Vương không ngừng lẩm bẩm trước hai cha con họ.
Giống như bây giờ, tức đến nỗi râu dựng đứng hẳn lên, ông ấy cảm thấy nhà máy cố ý "vừa qua sông đã phá cầu".
Ông ấy không phải muốn có lợi lộc gì cả.
Nhưng nếu không biết chuyện gì, việc này mãi nằm trong lòng thì quả thật rất khó chịu.
"Có thể chúng ta đoán sai rồi."
Dung Hiểu Hiểu nói tiếp một khả năng khác: “cũng có thể việc này quan trọng hơn chúng ta nghĩ, nên không thể tiết lộ cho những 'người ngoài' như chúng ta".
Nếu bắt cô chọn, cô sẽ cho là khả năng sau.
Nếu không, nhà máy sẽ không hỗ trợ họ nhiều như vậy, đặc biệt là mời nhiều thợ lành nghề từ khắp nơi về Thang Thành, đây không chỉ là chuyện nhỏ.
Tuy nhiên, cô không tò mò như sư phụ Vương.
Nếu thực sự là trường hợp sau, liên quan đến một dự án cực kỳ quan trọng thì bây giờ chắc là chưa thể công bố.
Trừ khi họ từ "người ngoài" thành "người trong".
Nhưng Dung Hiểu Hiểu nghĩ sai rồi.
Sau buổi họp lần này, nhóm nhỏ của họ được phó xưởng gọi đến văn phòng.
Nhìn những tài liệu hợp đồng trên bàn, cả ba người đều có chút choáng ngợp.
"Ý nghĩa của điều này là gì vậy?" Sư phụ Vương lướt qua vài lần, khuôn mặt già nua có vẻ hồ đồ, không biết là không hiểu hay không tin nổi.
Phó xưởng trưởng mỉm cười: "Chính là ý tứ mà ông đang nghĩ, ông không phải luôn tò mò muốn biết sao? Ký vào hợp đồng này và thỏa thuận bảo mật, ông sẽ có thể biết tất cả những gì muốn biết."
Sức hấp dẫn thực sự rất lớn.
Nhưng trước mặt ông ấy, 3 người không ai chủ động cầm bút ký tên vào.
Sư phụ Vương cắn răng, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Thôi thôi, tôi già rồi còn tò mò làm gì? Có thể mang theo nghi vấn này, tôi còn sống thêm được vài năm nữa đấy."
Phó xưởng trưởng không cảm thấy lạ với câu trả lời đó, ông ấy nhìn sang hai người kia: "Còn hai người thì sao?"
Dung Thủy Căn cười: "Tôi cảm thấy bây giờ đã rất tốt rồi, nhà máy vẫn cần tôi quay lại làm việc, nhà cũng có người đợi, tôi không tham gia vụ này nữa."
Phó xưởng trưởng gật đầu: "Tôi có thể hiểu được."
Sau đó ông ấy đưa mắt nhìn vào người cuối cùng, lần này ông không hỏi quyết định của cô mà nói trước: "Đồng chí Tiểu Dung, theo tôi được biết cô vẫn chưa có kế hoạch lập gia đình, so với 2 vị sư phụ kia, những lo lắng của cô chắc sẽ ít hơn.”
“Việc này có ý nghĩa vô cùng lớn, cô nhất định phải cân nhắc thận trọng."
Cân nhắc thận trọng!
Ánh mắt của Dung Hiểu Hiểu rơi xuống bản hợp đồng này.
Cô rất hiểu tại sao ba và thợ Vương lại chọn từ bỏ.
Bởi vì trong hợp đồng này nêu rõ, một khi ký kết, họ sẽ bước vào vòng trong, nhưng đồng thời họ cần phải hy sinh, trong đó một là phải đi công tác dài hạn, kéo dài vài năm hoặc thậm chí hàng chục năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận