Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 123. Chương 123

Bữa tối nay rất ngon.
Nhất là Sửu Ngưu, ăn đến bụng nhỏ căng tròn, còn không ngừng liếm đầu lưỡi.
Dung Hiểu Hiểu nói: "Đi dạo một vòng xung quanh để tiêu thực.”
"Dạ." Sửu Ngưu đầu tiên là thu dọn bát đũa, thu thập xong nói với người nhà một tiếng rồi chạy ra khỏi sân.
Thằng bé cũng không đi xa, nó chỉ đi xung quanh.
Dừng ở bên cạnh sân nhà này ngửi ngửi, lại đi sân nhà kia ngửi ngửi.
Nhà nào cũng làm thịt cá ăn, nhưng nhà hắn là thơm ngon nhất
“Ăn ăn, ăn cho chết mày đi, ngoại trừ ăn cũng chỉ biết ăn, nuôi mày thì có ích lợi gì?”
Lúc này, trong sân một nhà vang lên tiếng chửi bới.
Chỉ chốc lát sau, một người phụ nữ có vẻ mặt khắc nghiệt xách cánh tay một cô bé đi ra, trực tiếp ném cô bé ở ngoài cửa nhà: "Mày ở bên ngoài hai tiếng đồng hồ cho tao, không đến thời gian không cho phép vào nhà.”
Cô bé ngã trên mặt đất không khóc nháo, cả người rụt vào một góc chờ, giống như đã thành thói quen với chuyện như vậy.
"Chiêu Đệ" Sửu Ngưu chạy tới, kéo cô bé lên, còn vỗ vỗ bùn đất trên đầu gối cho cô bé: "Bà ta lại đuổi em ra ngoài sao."
Chiêu Đệ không cảm thấy khổ sở chút nào, nhìn thấy người bạn nhỏ của mình còn nhếch miệng cười: "Em thừa dịp bà ta không chú ý, ăn vụng một miếng cá lớn nha, đặc biệt thơm.”
“Dù sao cũng bị mắng, sau này ăn nhiều một chút.”
Chiêu Đệ gật đầu thật mạnh, cô bé cũng nghĩ như vậy.
Dù sao mỗi ngày đều sẽ bị đánh bị mắng, không ăn vụng cũng bị đánh mắng, ăn vụng cũng vậy, vậy không bằng ăn nhiều một chút.
Sửu Ngưu vỗ vỗ đầu cô bé, giống như cô họ vỗ nhẹ hắn: "Nếu bà ta đánh em, em nhớ chạy nhanh một chút, trong nhà trốn không được thì chạy ra bên ngoài.”
"Anh Sửu Ngưu, em đã biết." Chiêu Đệ trả lời giòn tan.
Trước kia bị đánh chỉ biết ôm đầu trốn tránh, là anh Sửu Ngưu nói cho cô bé biết, cô bé có thể chạy trốn.
Chạy ra ngoài, mẹ kế sẽ không đánh cô bé nữa.
Nói là mẹ kế cần mặt mũi, sợ người ta nhìn thấy.
Chiêu Đệ không quá hiểu những thứ này, nhưng cô bé biết Sửu Ngưu nói luôn đúng, nghe anh ấy chuẩn không sai.
Sửu Ngưu nắm tay cô bé: "Đi, chúng ta đi căn cứ bí mật, nơi đó còn cất giấu khoai lang, anh nướng cho em ăn.”
Ăn vụng một miếng cá, chắc chắn sẽ không được ăn gì khác nữa.
Khi đi tới một sườn núi, bụng Chiêu Đệ đã kêu to.
Cái gọi là căn cứ bí mật trong miệng bọn chúng, chính là một chỗ trũng trong núi tương đối hẻo lánh.
Ở một góc của gò núi, sẽ cất giấu một ít khoai tây và khoai lang, cũng cất giấu túi tiền bán củi của Chiêu Đệ.
Tiền của Sửu Ngưu cùng Hổ Oa Tử có thể cất tiền ở nhà, tiền của Chiêu Đệ nếu đưa về sẽ bị phát hiện, vậy khẳng định không lấy lại được.
Mà tiền của cô bé sẽ lấy ra một phần nhỏ, do Sửu Ngưu cùng Hổ Oa Tử ra mặt mua giúp một ít khoai tây khoai lang trong đại đội, giấu ở căn cứ bí mật.
Bởi vì Chiêu Đệ rất ít khi có thể ăn no.
Có đôi khi trực tiếp không có cơm ăn, nếu thật sự đói đến hoảng hốt, có thể đến căn cứ bí mật lấp đầy bụng.
Giống như ngày hôm nay.
Sửu Ngưu dựng củi, sau đó ôm lấy một ít cỏ dễ cháy, dùng đánh lửa mượn từ bà nội hảo tâm đi ngang qua, đốt củi lên.
Chiêu Đệ cũng đi tới, dựng khoai lang lên trên nướng.
Lúc này đã vào ban đêm, có ánh lửa cháy lên hai đứa nhỏ cũng không sợ hãi.
Chờ Chiêu Đệ ăn một bữa no, Sửu Ngưu cũng tiêu thực xong.
Bọn chúng lại dập tắt đống lửa, lúc này mới trở về.
Lúc này, phần lớn mọi người đều đã trở về phòng nghỉ ngơi, cho dù Chiêu Đệ trở về cũng sẽ không có ai đánh mắng cô bé.
Sửu Ngưu sau khi đưa Chiêu Đệ trở về, thì tự mình trở về nhà.
Vừa mới vào cửa sân đã thấy phía trước thắp đèn dầu: "Cô họ, cô còn chưa nghỉ ngơi sao.”
Dung Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn hắn một cái: "Cháu chạy đi tiêu thực xa thật đấy.”
Sửu Ngưu tiến lại gần: "Cháu đi nướng khoai lang cho Chiêu Đệ, lần sau cháu sẽ trở về sớm hơn.”
Ngồi bên cạnh bàn, hai tay đặt trên mặt bàn, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô họ một cái.
Trước đây bà cũng sẽ đợi nó về nhà.
Nhưng lúc đó bà nội không nỡ dùng đèn dầu, nhìn vào nhà sẽ tối thui, không giống như bây giờ, cảm giác có ánh sáng thật tốt.
Đột nhiên, Dung Hiểu Hiểu đứng dậy, cô gọi: "Đến đây đi, dẫn cháu đi đào bảo vật.”
"Đào kho báu?" Câu hỏi của Sửu Ngưu không được trả lời.
Nhưng chờ hắn đi tới hậu viện, nhìn cô họ kéo lên một sợi dây thừng từ bên ngoài hàng rào phía trước, ánh mắt lại một lần nữa trừng lớn.
"Còn rất nặng." Dung Hiểu Hiểu có chút vui vẻ, thật cẩn thận kéo giỏ bẫy cá lên.
Giỏ bẫy cá làm cũng không làm quá dày, đến lúc kéo lên nước bên trong cơ bản đã chảy hết ra ngoài.
Cô cũng không biết bên trong có bao nhiêu cá, nhưng lúc kéo lên ôm trong tay vẫn rất nặng: "Nhanh, lấy một cái chậu gỗ tới đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận