Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 366. Chương 366

"À! Giỏi thật đấy!"
Chu Thiệu vỗ vai anh: “Không lạ gì người ta có thể thu phục được cậu, trước đây tôi cứ nghĩ cậu sẽ độc thân suốt đời chứ."
"May mắn của tôi." Giản Chu cười.
Anh đặt những lọ mứt trái cây trên tay lên bàn: “Anh thử đi, mứt tự làm của đại đội, hương vị không thua kém gì hộp quả đóng hộp đâu."
"Được, tôi còn không tin cậu sao? Mắt cậu cao siêu, nói tốt thì chắc chắn tốt."
Chu Thiệu cũng không vòng vo, nói thẳng: "Tôi biết cậu tới đây vì chuyện gì, với mối quan hệ của chúng ta, việc tôi có thể giúp được nhất định sẽ giúp!"
Hai người nói chuyện đơn giản, chỉ vài câu đã giải quyết xong việc.
Chu Thiệu có vẻ là người hay nói, anh ta còn nói với Dung Hiểu Hiểu: "Em dâu à? Em gái của Giản Chu chính là em gái tôi, em có biết không, cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều việc lớn, năm ngoái nếu không có cậu ấy..."
Nghe vậy, Dung Hiểu Hiểu lại cảm thấy ganh tị vận may của chị gái.
Nhìn xem, người khác tưởng chị ấy lấy một gã vô dụng làm chồng, thực ra mà xem, mối quan hệ của anh ấy rộng đến mức ngay cả người trong hội chợ triển lãm cũng quen biết, nghe có vẻ như đối phương còn mắc nợ anh ấy ân tình nữa.
Điều khiến người ta ganh tỵ hơn, Giản Chu không chỉ là chồng của chị gái, còn là đối tác của xưởng nhỏ.
Là đồng nghiệp phụ trách bán hàng, đối tác đóng nhiều vai trò.
Mở rộng mối quan hệ như thế, có một nhân viên bán hàng như vậy, mứt trái cây và hộp đồ hộp của đại đội Nam Vọng làm sao có thể bán không hết được!
Xưởng nhỏ chắc chắn sẽ thay đổi khác hẳn trong thời gian tới.
Sau khi ngồi xuống anh ta nói rôm rả hơn 20 phút, hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Tuy nhiên những nội dung Dung Hiểu Hiểu nghe thấy rất thú vị.
Là chuyện lần đầu gặp gỡ giữa anh ta và anh rể, cũng là lý do tại sao anh ta lại nhiệt tình đến thế với Giản Chu.
Nhân vật phụ gặp sự cố đột ngột, đang lo lắng không biết phải làm sao thì nam chính xuất hiện oai hùng, thông minh tài trí giải quyết khó khăn, tát cho phe phản diện một cái đau điếng người.
Nghe mà cô muốn được tận mắt chứng kiến, nhất định sẽ kéo chị gái ra cổ vũ hoan hô nhiệt liệt.
Khi kể đến đoạn kết, Chu Thiệu mới khẽ cạn lời, nhấp một ngụm trà nước, rồi bình luận về sự việc: "Nếu không có Giản Chu, e rằng tôi không còn mặt mũi ở lại vị trí này làm việc nữa, mất gần 1000 đồng hàng hóa ngay trước mặt người nước ngoài, làm mất mặt đồng bào.”
Số hàng hóa trị giá 1000 đồng đó toàn là từng xu một do bà con lao động cực khổ mới kiếm ra.
Nếu thực sự bị mất, cho dù bán sạch nhà cửa anh ta cũng phải bồi thường trả lại từng xu một.
Nhưng Chu Thiệu cũng biết, nếu thế thì gia đình nhỏ bé của anh sẽ tan nát.
Phải cực khổ làm việc 7, 8 năm mà không ăn không mặc mới có thể dành dụm lại được số tiền đó, dù anh ta có khổ nhưng gia đình vợ con cũng phải chịu khổ theo, anh làm sao nỡ.
Đối với anh ta đó là tội ác đáng chém ngàn đao, mỗi lần nhớ lại vẫn còn ám ảnh, thật may mắn khi đó có đồng chí Giản Chu đã giúp họ một tay.
Chính vì thế, ân tình này anh ta luôn ghi nhớ.
Miễn là không phạm pháp, trong khả năng của mình, anh ta nhất định sẽ giúp.
Hơn nữa lần này mục đích của Giản Chu anh ta cũng rõ ràng, đối với anh ta bây giờ, thực sự không quá rắc rối hay vi phạm quy định gì, chỉ là thủ tục phức tạp hơn thôi, vậy nên anh tất nhiên sẽ giúp!
Chu Thiệu cũng không nói những lời sáo rỗng, mà nói thẳng: "Cậu cũng đến đúng lúc, nếu muộn thêm 2, 3 tháng nữa tôi phải điều chuyển công tác, những việc này dù có giúp cậu sắp xếp cũng sẽ mất nhiều thời gian hơn."
"Điều chuyển công tác ư?"
Giản Chuân nhìn vẻ mặt vui mừng của anh ta, lập tức hiểu ra: "Có vẻ là thăng chức phải không, chúc mừng anh Chu!"
Chu Thiệu cười toe toét: "Nói hay lắm, cũng may mắn thôi."
Anh ta thực sự cảm thấy gặp được Giản Chu, vận may của mình tốt lên.
Nếu không có Giản Chu giúp anh ta tránh được một tai họa lớn, bây giờ chẳng những không thăng chức mà có khi còn mất việc.
Đồng thời, cơ hội nghề nghiệp này cũng nhờ may mắn, nếu không phải người cạnh tranh với anh ta gặp chuyện, vị trí này đâu đến lượt anh ta.
Nếu trong phòng là người khác, Chu Thiệu chắc chắn sẽ không nói thêm câu nào.
Dù sao ở vị trí của anh ta, càng nói nhiều càng sai, càng nói ít càng đúng, câu nói đó không sai.
Nhưng giờ đối diện anh ta là Giản Chu, mặc dù hai người gặp nhau không nhiều, nhưng anh ta thực sự coi Giản Chu như anh em, sẽ không quá để tâm.
Vậy nên anh mở miệng nói: "Vị trí đó vốn có một đối thủ cạnh tranh mạnh, ngay cả cấp trên của tôi cũng nói cơ hội của tôi gần như không có, nhưng không ngờ ngay trước khi vị trí sắp được quyết định, đối phương gặp rắc rối về tác phong làm việc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận