Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 392. Chương 392

Dung Hiểu Hiểu cũng không đành lòng.
Trước kia mỗi lần gặp Nhị Dát, chỉ cần nhét vào lòng bàn tay cậu nhóc một viên kẹo, cậu nhóc sẽ cười híp mắt lại, rất vui vẻ nói lớn cảm ơn.
Dung Hiểu Hiểu không do dự hỏi: "Họ đi bao lâu rồi?"
Thím Trần không trả lời cô mà hỏi ngược lại: "Không phải cháu cũng muốn đi theo chứ? Trong rừng thật sự có hổ, gặp phải thì nguy lắm!"
Dung Hiểu Hiểu mỉm cười, dịu dàng trả lời: "Tất nhiên cháu sẽ không liều mạng, nếu không có khả năng tự bảo vệ cháu nhất định sẽ không đi."
Nếu cô là một cô gái yếu đuối, ngay cả vác thùng nước cũng mệt.
Chắc chắn cô sẽ không bước chân vào rừng sâu.
Mà sẽ ở lại đội, yên lặng chờ tin tốt trở về, hoặc nghĩ cách khác.
Nhưng cô tự nhận mình có chút kĩ năng, nếu gặp thú dữ hung tợn thì mặc dù không thể đối mặt đánh nhau, nhưng chạy trốn vẫn ổn.
Ít nhất cũng có thể giúp đỡ phần nào.
Nếu cô không đi xem thử, trong lòng cũng khó chịu.
Lúc này đại đội trưởng La đang tổ chức một nhóm người, cũng đã báo với công an thị trấn từ sáng sớm, đi cùng cũng có mấy công an mang vũ khí, như vậy cũng có phần đảm bảo.
Nhóm gần hai mươi người.
Trong đó cũng có vài thanh niên trí thức muốn đi giúp.
"Chỉ đi tìm như thế chưa chắc đã tìm thấy, may mà chúng tôi mời được vài thợ săn của đại đội bên cạnh, họ có thể xác định hướng đi dựa vào dấu chân và vết cỏ bị dẫm lên."
Người công an dẫn đầu phía trước nói, anh ta cứ nhấn mạnh: "Sau này phải nghe theo sự sắp xếp, chúng tôi sẽ bố trí vị trí cho mọi người tìm kiếm phía trước, thật sự gặp chuyện gì thì hô to vài tiếng, mọi người xung quanh sẽ tập trung tới, vì vậy không cần sợ..."
Đang nói, Dung Hiểu Hiểu nhìn thấy phía trước có vài bóng đen, cô nhìn kỹ thì hô lên: "Kia là La Quốc Cường!"
"La Quốc Cường?"
"Nhị Dát có cùng anh ta không?"
"Đúng là La Quốc Cường rồi, tôi nhận ra vài người bên cạnh anh ta, chính là bạn bè thân thiết của anh ta."
Chỗ này không xa rừng sâu lắm, rõ ràng những người phía trước vừa từ trên núi xuống.
Đại đội trưởng La lập tức chạy tới, túm lấy cổ đối phương, hung dữ hỏi: "Nhị Dát đâu? Thằng bé ở đâu!"
Lúc này La Quốc Cường rất bối rối.
Anh ta vất vả cả đêm thu hoạch không nhỏ, đang tính xem có thể chia được bao nhiêu tiền thì thấy phía trước đến một nhóm người, ban đầu anh ta tự an ủi nhóm người này không liên quan gì tới mình.
Nhưng chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai, đã bị người lao tới siết cổ, suýt chút nữa không thở được.
"Ông là ai? Mau buông tay!"
"Đến cướp à, không buông tôi đánh đấy!"
"Đừng nóng giận, ông là... Chết tiệt, công an tới à?! Chạy đi, chạy mau!"
Nhưng thấy vài người mặc đồng phục công an, bè lũ bạn của La Quốc Cường lập tức chạy tán loạn, sợ đến mất bình tĩnh, đâu còn quan tâm tới anh ta bị bóp cổ.
Rõ ràng đều là lũ vô lại chưa từng làm việc tử tế.
Nếu không cũng đâu hoảng sợ khi thấy công an như vậy.
La Quốc Cường cũng đang hoảng, nghe đối phương không phải tới bắt mình thì cũng thở phào.
Nhưng nghe đại đội trưởng La nói, anh ta lập tức hét lên: "Không phải đâu, tôi không đưa thằng bé vào rừng!"
La Quốc Cường vội vàng phất tay: "Thằng bé còn nhỏ thế sao tôi dám đưa vào rừng?"
Anh ta bị ngu mới làm thế.
Chỉ cần đối phương 17, 18 tuổi, anh ta có thể đưa đi giúp việc.
Nhưng đứa nhóc mới 4, 5 tuổi, nhỏ thế sao leo núi được, anh ta đưa theo cái gánh nặng như vậy làm gì?
Thực ra đây cũng là nghi ngờ của một số người.
Đưa một đứa trẻ nhỏ như vậy lên núi, hoặc là có ý đồ xấu hoặc là có vấn đề về đầu óc.
Đại đội trưởng La nhận ra thằng nhóc này nói thật, càng thêm khó hiểu: "Vậy Nhị Dát đi đâu?"
Dung Hiểu Hiểu bỗng nhớ ra một chuyện, cô hỏi: "Hôm qua anh có nói chuyện với Nhị Dát?"
"Có nói, thằng nhóc còn bảo muốn đi bắt sâu lớn với tôi nữa, làm sao tôi dám đưa nó theo?"
La Quốc Cường cũng không dám che giấu, kể lại hết chuyện hôm qua.
Anh đang định rời đi với bạn thì Nhị Dát đuổi theo, còn nói muốn cùng anh lên núi bắt sâu lớn.
Lúc đó nghe mà cười không biết nói sao, cười vài tiếng rồi từ chối thẳng thừng.
Nhị Dát không vui vẫn đòi theo, anh ta... anh ta lục túi Nhị Dát lấy hết kẹo rồi làm thằng nhóc khóc chạy mất.
Người bên cạnh nghe mà câm nín không nói nên lời.
Đại đội trưởng La vỗ mạnh vào sau đầu anh ta: "Đồ vớ vẩn, cả con nít cậu cũng bắt nạt!"
La Quốc Cường bị đánh không dám kêu ca, biết mình sai.
"Có khả năng là cậu nhóc theo anh vào rừng nhưng anh không để ý?" Dung Hiểu Hiểu hỏi.
La Quốc Cường vô thức phản bác: "Không thể nào, làm gì tôi... tôi không để ý đến mức bị trẻ con đuổi theo mà không biết chứ?"
Nhưng Dung Hiểu Hiểu cảm thấy có khả năng đó.
Vì cô nhớ ra một chuyện trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận