Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 124. Chương 124

Đến khi Dung Hiểu Hiểu mở miệng, Sửu Ngưu mới phục hồi tinh thần, thoáng cái xoay người chạy về phía phòng, không bao lâu lại ôm một cái chậu gỗ lại đây.
Còn chủ động ra giếng lấy nước, đổ vào trong chậu gỗ.
Dung Hiểu Hiểu chỉ ở bên cạnh nhìn.
Kỳ thật việc bẫy cá ở sau hậu viện này có nên nói cho cô hai cùng Sửu Ngưu hay không, trong lòng cô cũng từng do dự.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lựa chọn không do dự nữa.
Sống dưới một mái nhà, lại mỗi ngày ăn ba bữa cá mà cô vớt lên, hai bà cháu làm sao có thể không biết
Trừ phi cô không ở chỗ này, hoàn toàn rời xa nhà cô hai.
Nhưng ở chung rất tốt, cô tạm thời không muốn rời khỏi nơi này.
Cho nên, Dung Hiểu Hiểu muốn đánh cuộc một lần nữa.
Nếu thất bại.
Cùng lắm thì làm lại từ đầu, tuy rằng cục diện sẽ khó khăn một chút, nhưng cũng không phải không bước qua được.
Nếu thành công.
Ba người cùng nhau thực hiện tự do ăn cá đi.
Giỏ cá đổ xuống, bốn con cá được đổ ra.
Mỗi con không lớn nhưng cũng không nhỏ.
Sửu Ngưu oa một tiếng, lại vội vàng che miệng lại, giống như sợ giọng của mình sẽ bị người ngoài nghe được.
Dung Hiểu Hiểu lại kéo hai sợi dây thừng khác lên.
Tổng cộng có mười một con cá chui vào bẫy.
Đây còn là không có mồi câu, ban đầu cô nghĩ nếu không vớt được thì cho thêm vụn bánh ở bên trong, vậy cá sẽ chủ động chui vào.
"Rất nhiều cá nha." Sửu Ngưu lúc này đặc biệt hưng phấn, nhưng dù có hưng phấn đến đâu cũng không tăng âm lượng, đặc biệt nhỏ giọng hoan hô: "Cô, có mười một con."
Dung Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, cũng nhỏ giọng nói: "Đây là bí mật của một nhà chúng ta, cháu không thể nói ra nha, nói ra sẽ không có cá ăn, chúng ta còn phải chịu xử phạt.”
"Cháu không nói." Sửu Ngưu bịt miệng, hứa: "Cháu không nói với bất cứ ai."
Dung Hiểu Hiểu vẫn tin tưởng miệng hắn rất nghiêm, bằng không cũng sẽ không cùng hai người bạn nhỏ bán củi ở đại đội.
Không tiếp tục nói nhiều, mà chuyển đề tài lên cá: "Trước tiên đặt ở chỗ này nuôi, chờ ngày mai chúng ta cùng nhau giết rồi phơi nắng thành cá khô.”
Nhìn đi, chẳng phải là ăn cá thoải mái sao.
Mỗi ngày không lo ăn, còn dư lại rất nhiều làm thành cá khô.
Cách làm cá khô không khó.
Đầu tiên là giết mổ từng con cá, lấy nội tạng ra rửa sạch, sau đó khứa vài nhát vào chỗ thịt dày, cuối cùng dùng muối để ướp.
Buổi sáng ngày hôm sau cả hai đều dậy sớm.
Dung Hiểu Hiểu chưa từng coi Sửu Ngưu là một đứa trẻ cần chiếu cố mọi việc, trong quá trình chế tác, cô cẩn thận dạy cho thằng bé từng bước.
"Cô họ, như vậy có được không?" Sửu Ngưu ngâm những miếng cá đã cắt trong nước muối.
Dung Hiểu Hiểu đi qua nhìn một chút: "Được rồi.”
Dùng nước muối phải ướp bốn năm tiếng, vừa vặn lúc đó đã xuống công về nhà.
Làm xong toàn bộ, hai cô cháu liền rửa tay rồi mỗi người đi làm việc của mình.
Trong quá trình này, bà Dung cũng không phải không nghe thấy tiếng động, nhưng bà vẫn không mở miệng hỏi cá từ đâu đến, mà chờ bọn họ rời đi thì đóng hai cánh cửa liên kết với hậu viện lại, phòng ngừa có người đến hậu viện nhìn thấy chậu cá ngâm của bọn họ.
Lúc Dung Hiểu Hiểu đi chuồng heo, Tiêu Cảng đã ngồi trong lều uống cái gì đó, nhìn thấy người tới, vội vàng chào hỏi: "Cô ăn cá chưa, nhà thanh niên tri thức bên kia ăn bún hầm cá, hương vị rất tốt, lần đầu tiên tôi cảm thấy cá ngon như vậy.”
"Chờ anh ăn thêm mấy lần sẽ không thấy yêu thích như vậy nữa."
Nào ngờ ánh mắt Tiêu Cảng sáng ngời: "Còn có thể ăn thêm vài lần nữa thì quá tuyệt!"
Dung Hiểu Hiểu tiến lại gần, cô nhìn cái ly trong tay Tiêu Cảng: "Anh uống cái gì vậy?"
"Sữa mạch nha." Tiêu Cảng thoải mái vỗ vỗ bụng mình: "Làm việc đã gầy đi, tôi phải bồi bổ thật tốt.”
“…” Dung Hiểu Hiểu không còn lời nào để nói.
Mỗi lần cảm thấy cuộc sống của mình rất tốt đẹp, so sánh với Tiêu Cảng lại kém một đoạn.
Đồng chí Dung, đồng chí vẫn cần phải cố gắng.
"Thanh niên tri thức Dung, thanh niên tri thức Tiêu." La Kiến Lâm vừa lên dốc vừa gọi: "Các người xem cái cối đá này có được không?"
Phía sau là một đứa con trai của hắn, kéo theo một cái xe ba gác, trên xe ba gác đặt một cái cối xay đá.
"Đây là của nhà cũ Lưu gia trước kia nghiền đậu, phía này không dùng nữa nên để không, tôi mượn được." La Kiến Lâm tiếp tục nói: "Để không thời gian dài, nhưng dùng vẫn có thể dùng được, côxem xem có được không.”
Dung Hiểu Hiểu tất nhiên không có ý kiến: "Ngài nói có thể dùng là được.”
La Kiến Lâm gật đầu, lại hỏi: "Cô định đặt cối đá ở đâu, tôi bảo La Hạ dỡ xuống.”
"Đặt ở phía sau nhà kho đi." Dung Hiểu Hiểu chỉ một phương hướng.
Đã sớm lên kế hoạch, chỗ này đưa lưng về phía lều, cho dù có người ở trong lều nói chuyện cũng không nhìn thấy vị trí cối đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận