Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 209. Chương 209

"Chú ấy không phải kẻ ngốc" Chiêu Đệ có chút không vui, vừa định nói cái gì đã bị Sửu Ngưu ngăn lại, ra hiệu, ba người rất ăn ý đi đường vòng rời khỏi bên này.
Từ đầu đến cuối đều không bị Dung gia cùng thanh niên tri thức Bạch phát hiện.
Chờ đi tới nơi không có người, đối mặt với hai tiểu đồng bọn không ngừng truy vấn, Sửu Ngưu cũng đặc biệt khổ não: “Chắc không phải chuyện tốt, Lưu bà bà một chút cũng không tốt, trong đại đội ai mà không biết bà ta là người thiên vị nhất, nếu thật sự là chuyện tốt khẳng định không tới phiên chú Dung.”
Chuyện kết hôn sinh con đối với ba đứa nhóc như bọn chúng mà nói có chút quá xa xôi.
Nhưng bọn chúng biết chuyện của một nhà Lưu bà bà, trước kia không ít lần nghe những người khác nói đến, bọn họ đều nói chú Dung sinh ra trong gia đình như vậy đặc biệt đáng thương, còn nói nếu không phải bà đỡ tự mình nhìn thấy chú Dung sinh ra, còn nghĩ hắn là đứa bẻ bị nhặt được.
Bằng không vì sao cả nhà này lại thiên vị như vậy.
Xem ba đứa con phía sau như bảo vật, hết lần này tới lần khác chỉ chà đạp một mình con cả.
"Chú Dung thật đáng thương." Chiêu Đệ đồng tình với người chú gặp phải tình cảnh giống như mình: "Chúng ta đi nói cho chú Dung đi, như vậy chú ấy sẽ không bị lừa gạt.”
"Chú Dung đi đào kênh, cũng không biết khi nào mới trở về." Sửu Ngưu đối với công việc của đại đội vẫn rất rõ ràng.
Công việc đào kênh này đặc biệt mệt mỏi, nhưng điểm công cũng cao nhất.
Ngoài số tiền công đủ mà đại đội cấp ra, phía xã còn có thể bổ sung một chút.
Sở dĩ hỏi thăm rõ ràng như vậy bởi vì hắn đối với công việc này đặc biệt thèm thuồng.
Mệt hay không mệt không sao cả, chỉ cần lấy nhiều công điểm là được.
Đáng tiếc tuổi còn quá nhỏ, người ta căn bản không muốn hắn.
"Không có việc gì, chúng ta để chuyện này ở trong lòng, chờ chú Dung trở về sẽ lập tức nói cho hắn biết."
Hai tiểu đồng bọn liên tục gật đầu, hai tay không hẹn mà cùng đặt ở trong ngực, giống như đang nói bọn họ đã để ở trong lòng.
Đưa củi xong, nhìn trời còn sớm.
Dù sao trở về cũng không có chuyện gì, bọn chúng lại hẹn nhau đi nhặt củi: "Thanh niên tri thức Tiêu muốn nhiều, chúng ta vừa vặn nhặt cho chú ấy nhiều hơn một chút.”
"Mình thích chú ấy." Hổ Oa Tử lập tức đáp ứng.
Ngoại trừ cô họ ra, thanh niên tri thức hắn thích nhất chính là thanh niên tri thức Tiêu.
Bởi vì chú ấy đặc biệt hào phóng, con người lại tốt, khi trả tiền sẽ thuận tiện nhét cho chúng một vài viên kẹo hoặc đậu phộng.
Hắn lập tức quyết định, chờ mình đi mua kẹo cũng tặng một viên cho thanh niên tri thức Tiêu.
Điều này được gọi là có qua có lại.
“Dương Ngân, anh là tên khốn kiếp.”
Đang đi, đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng gầm giận dữ.
Dọa ba đứa nhỏ sợ tới mức xoay người đi về phía góc tường, sau khi trốn xong, lại nhịn không được lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía cãi vã.
Chiêu Đệ nhìn thấy hai người đang đánh nhau, có chút sốt ruột: "Bọn họ đang đánh nhau, chúng ta có phải đi khuyên can hay không?"
"Không được, không được, đại đội trưởng đã nói gặp phải đánh nhau là trẻ con tuyệt đối không thể tham dự." Hổ Oa Tử rụt cổ lại.
Hắn còn nhớ rõ đứa nhỏ từng tham gia kia bị đánh mặt mũi bầm dập, đau đến khóc trời kêu đất, nghĩ đến đã thấy đáng sợ.
"Bọn họ vì sao phải đánh nhau." Chiêu Đệ rất vất vả, hỏi Sửu Ngưu bên cạnh: "Bọn họ không phải mới kết hôn sao? Nếu không thích sao còn muốn kết hôn?"
"Cái này anh biết." Sửu Ngưu đặc biệt nhỏ giọng nói: "Trần bà bà nói, hai người này đều không phải là người tốt, lại buộc không thể không ở cùng một chỗ, sau này cuộc sống khẳng định mỗi ngày đều ồn ào.”
Người phía trước đang đánh nhau không phải là ai khác, chính là Dương Ngân và quả phụ Trần.
Không đúng, hiện tại cũng không phải là quả phụ nữa, cô ta đã mang theo con trai cùng mẹ chồng cũ tái giá.
"Con mụ thối, cô còn dám đánh tôi." Dương Ngân bị tát vài cái, hận không thể trực tiếp đánh chết kẻ thối tha trước mắt.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn hoàn toàn đánh không lại.
Ngay cả sau khi bị tát, cho dù có tức giận cũng không dám trực tiếp tiến lên, mà chỉ vào mũi cô ta mắng to: "Cô cũng không nhìn xem mình đã ngủ với bao nhiêu đàn ông, lão tử cưới cô, cô nên vì Dương gia làm trâu làm ngựa, bằng không lão tử ly hôn với cô."
"Tôi đã từng ngủ thì sao, có muốn tôi đếm từng người đàn ông tôi đã từng ngủ hay không" Trần Hạ Mai không hề chột dạ, cũng không cảm thấy những chuyện này có gì không thể nhìn thấy.
Nếu đổi lại người đàn ông khác, cô ta có lẽ sẽ che giấu một chút.
Nhưng Dương Ngân là ai…
Lúc trước hắn lén lút chạy lên người cô ta, chẳng lẽ không nghĩ ra cô ta là loại người gì.
Trần Hạ Mai hai tay chống thắt lưng, châm chọc nói: "Tôi chẳng những ngủ với những người đàn ông khác, tôi còn ngủ với cậu út của anh, thế nào, có nên dùng loa mới của đại đội hô to chuyện này hay không, để cho mọi người đều biết tôi là loại đồ tệ gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận